Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 535: Chương 535: Cửa địa ngục (7)




Editor: Tường An

“A!”

“A a a!”

Trong ngọn lửa, hỏa sư tử chật vật gào thét tê tâm liệt phế, chấn vang khắp cả không gian tầng đỉnh…

“Thả ra, mau thả ta ra!”

Hỏa sư tử hung hăng vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi ngọn lửa, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

“Có bản lĩnh thì đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không, ta sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không có cơ hội gặp lại ta…”

“Nhất kiếm phá thiên!”

Ngọn lửa hừng hực ngưng tụ thành một thanh đại kiếm, dưới ánh mắt hoảng sợ của hỏa sư tử, mạnh mẽ chém xuống, chỉ trong nháy mắt, khắp không trung tựa như bị phá vỡ, tràn ngập một màu đỏ kinh diễm…

“Đại thành? Này… không thể nào! Ngay cả Vô Vong cũng chưa thể luyện ra Nhất kiếm phá thiên đại thành!”

Oanh!

Mặt đất bị chém ra một cái khe lớn, đất đá cuồn cuộn vùi lấp thân ảnh trong ngọn lửa.

Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, biến mất trong khoảng không đỏ rực…

------------------

Cánh cửa thông đến địa ngục là một cánh cửa màu đen tản ra hơi thở âm u, trên cửa là hai bộ xương khô cực kỳ khiếp người.

Mộ Như Nguyệt dừng chân, đánh giá cánh cửa trước mắt, nhẹ nhàng nâng tay chạm vào bộ xương khô…

Kẽo kẹt!

Thời khắc cánh cửa bị đẩy ra, một luồng nhiệt nóng cháy ập đến khiến nàng có cảm giác mình sẽ bị ngọn lửa thiêu cháy…

Đã bao lâu rồi?

Nàng đã bao lâu không cảm thấy sợ lửa? Nhưng giờ khắc này, trong lòng Mộ Như Nguyệt rõ ràng dâng lên cảm giác kiêng kị.

“Đây chính là cửu trọng hỏa? Là ngọn lửa cường đại nhất trên đời, nghe nói, ngay cả cường giả tôn thượng thân thể cũng sẽ bị hủy diệt trong ngọn lửa này! Trừ phi là linh hồn! Chỉ có linh hồn mới có thể bất tử bất diệt trong cửu trọng hỏa, nhưng lại phải chịu thống khổ vạn phần!”

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt kiên định: “Bất luận thế nào, ta nhất định phải tiến vào nơi này, bởi vì ở đó còn có một người đang chờ ta…”

Dứt lời, nàng không hề do dự, nhấc chân đi vào cánh cửa địa ngục…

Trong nháy mắt đó, ngọn lửa mãnh liệt tựa như tìm được vật thể, lập tức vây quanh thân thể nàng, Mộ Như Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt.

Đau đớn đến tận linh hồn, giống như chẳng mấy chốc thân thể sẽ bị hủy diệt…

Nhưng từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều cắn chặt răng, gian nan đi về phía trước.

“May mà ta đã dùng cực bắc chi quả, có thể chống cự lại ngọn lửa này, nếu không, thời điểm vừa bước chân vào cửa địa ngục đã bị cửu trọng hỏa thiêu thành tro bụi rồi, nhưng dù vậy, bất kì ai cũng không chịu nổi uy lực của cửu trọng hỏa…”

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù có cực bắc chi quả, nàng cũng không nhất định có thể thông qua được.

Thu phục!

Hai mắt Mộ Như Nguyệt sáng lên, đúng rồi, chỉ có thu phục cửu trọng hỏa nàng mới có thể bình an vô sự đi qua nơi này…

Nghĩ đến đây, Mộ Như Nguyệt dừng lại, khoanh chân ngồi xuống đất, khẽ nhắm mắt.

“Chủ nhân, ngươi đang làm gì?”

Hỏa phượng cảm nhận được động tác của Mộ Như Nguyệt, nôn nóng nói: “Tuy ngươi đã dùng cực bắc chi quả nhưng nếu ở lâu trong cửu trọng hỏa thì cực bắc chi quả cũng không chắc có thể bảo hộ ngươi, ngươi còn không mau rời khỏi nơi này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.