Editor: Tường An
“Nha đầu, ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết quý trọng, vậy thì đừng trách ta không khách khí!”
Hắc y nhân cười lạnh, lần nữa công kích Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt nhanh chóng thu tiểu đằng vào đan thư, hung hiểm tránh thoát công kích của hắc y nhân…
“Không được!”
Cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không được…
Chẳng lẽ bây giờ chỉ còn duy nhất biện pháp kia sao?
Trong lúc Mộ Như Nguyệt suy tư, hắc y nhân vẫn không ngừng công kích…
Mặt đất cũng bị hắn chém nứt thành nhiều khe hở.
Mộ Như Nguyệt che cánh tay bị thương, khẽ cau mày, sắc mặt tái nhợt khiếp người…
“Nha đầu, thực lực của ngươi quá kém, sẽ làm mai một cửu trọng hỏa, một khi đã như vậy, ta liền cố mà tiếp nhận vậy!”
Hắc y nhân ngửa đầu cười điên cuồng, ngọc kiếm trong tay hắn tản ra lục quang mãnh liệt, khuếch tán bao phủ khắp không trung…
Một đạo kiếm quanh xanh biếc từ trên trời chém xuống, tựa như muốn san bằng cả mặt đất…
Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, bụi đất mù mịt che đi thân thể Mộ Như Nguyệt…
Cách đó không xa, Phượng Kinh Thiên chém đầu một ma thú trước mặt, ngẩng đầu nhìn lục quang trên không trung, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nữ nhân, nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu đấy…”
Nếu không, hắn sẽ phá hủy toàn bộ địa ngục này!
“Cuối cùng đã chết sao?”
Hắc y nhân lạnh lùng nhìn bụi đất bên dưới, cười lạnh một tiếng, nhưng lúc hắn muốn xoay người rời đi, một thanh âm lạnh nhạt từ phía sau truyền đến…
“Xin lỗi, ta còn sống.”
Toàn thân hắn y nhân chấn động, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh bạch y chậm rãi bước ra từ trong đống bụi đất, nổi bật giữa bóng đêm…
Thần sắc nữ tử đạm mạc, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn hắc y nhân, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì…
“Ngươi thế nhưng không chết!”
Sắc mặt hắc y nhân hơi khó coi.
Sau khi nhận công kích lớn như vậy, nàng thế nhưng còn chưa chết?
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Ta không chết, có phải ngươi rất thất vọng không? Nhưng từ bây giờ, ta sẽ không tiếp tục chịu ngươi áp chế nữa…”
Dứt lời, nàng nâng tay lên, một loại quả trắng tinh xuất hiện trong lòng bàn tay nàng…
Loại quả kia tản ra hương thơm nhàn nhạt khiến người ta như đắm chìm trong ánh sáng thần thánh, tâm tình trở nên bình tĩnh…
“Thánh quả? Trong tay ngươi có thánh quả?”
Hắc y nhân kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt: “Thánh quả này không những có thể loại trừ ảnh hưởng của hắc ám, mà còn có thể giúp võ giả dưới cấp tôn thượng đột phá! Chẳng qua, dược hiệu của thánh quả quá mạnh, chỉ có cường giả tôn thượng trở lên mới có thể nếm thử, dù vậy cũng cần tốn một thời gian từ từ tiêu hóa, nếu một lần nuốt hết cả quả sẽ lập tức bị nổ banh xác, chẳng lẽ nàng muốn dùng thánh quả để đột phá?”
Nghĩ đến đây, hắc y nhân hít một ngụm lãnh khí.
Nha đâu điên này rốt cuộc từ đâu tới? Lại dám làm chuyện điên cuồng như thế, nàng không sợ bị nổ banh xác mà chết sao?
“Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết ngươi có mục đích gì, nhưng ta nhất định phải đánh bại ngươi!” Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, ngữ khí kiên định, “Bởi vì trên người ngươi có hơi thở Ma giới, cho nên ta muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai!”