Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 413: Chương 413: Dạ vô trần xuất hiện (10)




Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, ngẩng đầu nhìn Cung Giang Ly: “Ta tin ngươi, bây giờ liền dẫn chúng ta đến chỗ mật đạo.”

“Tốt, vậy các ngươi đi theo ta…”

Trước tiên, Cung Giang Ly cho người trong phủ lui xuống hết, sau đó dẫn hai người Mộ Như Nguyệt đến chỗ mật đạo…

Mật đạo kia sâu không thấy đáy, xa xa nhìn lại chỉ là một mảnh hắc ám…

“Sau khi các ngươi vào đó thì tiếp tục đi thẳng về phía trước là có thể rời khỏi Ma thành, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”

Mộ Như Nguyệt gật đầu, nàng chợt nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi Cung Giang Ly: “Ngươi giúp chúng ta rời đi, nếu như Ma hoàng biết, có thể gây bất lợi với các ngươi hay không?”

Bất luận thế nào nàng cũng không muốn vì mình mà liên lụy tới những người vô tội.

“Có!” Cung Giang Ly không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, thấy động tác của Mộ Như Nguyệt hơi chần chờ, trong lòng hắn không khỏi ấm áp, “Nhưng ngươi yên tâm, sẽ không có bất kì ai biết!”

Mộ Như Nguyệt khẽ thở phào: “Mặc kệ có bị Ma hoàng biết hay không, chờ sau khi ta có đủ thực lực, ta sẽ trở lại gặp các ngươi, xác định các ngươi an toàn thì ta mới có thể rời khỏi Ma giới…”

Dứt lời, nàng không hề do dự, nhảy vào trong mật đạo.

Đỗ Phỉ Phỉ nhẹ nhấp môi, lưu luyến nhìn thân ảnh Mộ Như Nguyệt biến mất, nói: “Không biết tới khi nào mới có thể gặp lại, ông ngoại, phủ tướng quân thật sự sẽ không có việc gì chứ?”

“Chỉ cần không để Ma hoàng biết thì sẽ không có việc gì, cho nên ngươi không thể nói chuyện này với bất cứ ai.”

“Vâng”, Đỗ Phỉ Phỉ gật đầu, “Nhưng mà, ông ngoại, ta muốn nói cho Thất hoàng tử biết Mộ Như Nguyệt đã bình an rời đi, ta nghĩ hắn nhất định là rất lo lắng…”

“Không thể.” Đỗ Y nhìn cháu gái, nói: “Thất hoàng tử quả thật có thể tin nhưng trong phủ Thất hoàng tử có mật thám, lỡ như bị nghe được sẽ mang đến kiếp nạn cho phủ tướng quân, vì ông ngoại ngươi, không được để bất cứ kẻ nào biết chuyện này, dù là Thất hoàng tử đi nữa…”

Đỗ Phỉ Phỉ khẽ nhấp môi: “Được rồi, ta sẽ giữ kín như bưng, không cho bất kì ai biết…”

--------------------

Trong mật đạo, Mộ Như Nguyệt cảm giác nam nhân bên cạnh ngày càng suy yếu, tâm tình trở nên lo lắng, khẩn trương.

“Vô Trần, chàng bị thương rất nặng? Tại sao ta cho chàng ăn đan được rồi mà vẫn không thấy hiệu quả?”

Dạ Vô Trần lắc đầu, thanh âm tà mị có chút suy yếu: “Ta không sao, chỉ hơi mệt mỏi thôi…”

“Vô Trần, chàng vào đan thư nghỉ ngơi một chút.”

“Không cần, ta không yên tâm để nàng ở ngoài một mình…”

Nghe thanh âm của nam nhân, trong lòng Mộ Như Nguyệt càng cảm thấy bất an.

“Dạ Vô Trần, có phải chàng giấu ta chuyện gì không? Ma thành bị ngăn cách với bên ngoài, không có lệnh bài căn bản không thể tiến vào, hơn nữa, bình thường nếu chàng xuất hiện, ta có thể cảm nhận được khí tức của chàng từ rất xa, nhưng lần này lại không có, chàng giống như bỗng nhiên xuất hiện vậy…”

“Nguyệt Nhi.” Cánh tay ôm nàng chợt căng thẳng, trên đỉnh đầu truyền đến hơi thở nhàn nhạt của nam nhân: “Có một số việc, đến thời điểm thích hợp ta sẽ nói cho nàng biết…”

Hiện tại không nói là vì không muốn nàng quá mức lo lắng thôi…

“Được.”

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nam nhân, nhưng trong mật đạo quá tối, không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn…

“Ta tin chàng, cho nên, dù có chuyện gì chàng đều có thể nói với ta, chỉ cần phu thê chúng ta đồng tâm, trên đời này không có khó khăn nào không vượt qua được…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.