Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 411: Chương 411: Dạ Vô Trần xuất hiện (8)




Editor: Tường An

“Bạch Trạch!” Mộ Như Nguyệt sửng sốt, quay đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ bên cạnh, “Ngươi vào trong đan thư trước, ta có biện pháp rời đi.”

Bạch Trạch trầm mặc, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Cho dù ngươi nắm chắc, ta cũng sẽ không để ngươi mạo hiểm.”

“Bạch Trạch, ta…”

Mộ Như Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Trạch đã kéo nàng ra phía sau, ngẩng đầu nhìn trường kiếm đang bay tới, khí thế toàn thân phóng ra đập nát những thanh trường kiếm kia…

“Ha ha.” Ma hoàng cười lạnh, “Đúng là một nam nhân có tình có nghĩa, đáng tiếc, vừa rồi ta chẳng qua chỉ thử mà thôi, bây giờ ta sẽ cho các ngươi nếm thử thực lực chân chính của ta…”

Khí thế trên người Ma hoàng bộc phát, khắp không trung lập tức trở nên âm u, sấm sét ầm ầm, mây đen che kín bầu trời, cả thế giới như chìm trong một mảnh u ám…

Gió chưa nổi, y phục Ma hoàng đã phần phật bay múa.

Rất nhanh, một lực lượng hội tụ xung quanh hắn, tạo thành một lốc xoáy khổng lồ đủ để san bằng toàn bộ Ma giới, cứ thế ập về phía hai người…

“Mộ Như Nguyệt, ngươi vọng tưởng chọc giận ta, đáng tiếc ngươi sai lầm rồi, ta đúng là có chút không đành lòng giết ngươi bởi vì có Bắc Quân ảnh hưởng, nhưng ta sẽ không nương tay với nam nhân này, hiện tại hắn đang đứng bên cạnh ngươi, chỉ cần trong lòng ta nghĩ công kích hắn thì sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, hai người các ngươi đều chết đi cho ta! Ha ha ha ha!”

Ma hoàng cười điên cuồng, tiếng cười bừa bãi vang vọng khắp không trung, thật lâu không tiêu tan…

Trong một khu rừng cách đó không xa, tử y nam nhân tựa hồ cảm nhận được gì đó, chậm rãi quay đầu, đôi mắt tím lạnh lùng nhìn về hướng Ma thành, một khắc đó, trái tim hắn nhịn không được co rút đau đớn, dung nhan tuấn mỹ lập tức trầm xuống, lộ ra hàn ý khiếp người.

“Nguyệt Nhi gặp nguy hiểm! Huyết loại, lập tức mang ta đến đó!”

----------------------

Mây đen dần tan đi, bầu trời lại khôi phục sáng sủa.

Thân thể Mộ Như Nguyệt bỗng cứng đờ, thần sắc không dám tin, quay đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ tà mị bên cạnh…

Cánh tay nam nhân mạnh mẽ ôm chặt nàng vào ngực, nhưng sắc mặt lại tái nhợt đáng sợ.

“Vô Trần, chàng… chàng thế nào?”

Dạ Vô Trần không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử trong ngực, thấy nàng bình yên vô sự mới thở phào một hơi: “Nàng không sao là tốt rồi…”

Nàng không sao là tốt rồi…

Nam nhân này, câu nói đầu tiên không phải là bản thân thế nào, mà là nàng không sao là tốt rồi…

“Ngươi thế nhưng tiếp được công kích của ta?” Ma hoàng khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn Dạ Vô Trần: “Không ngờ nhân loại lại có kẻ cường đại như vậy!”

Dạ Vô Trần chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tà khí nghiêm nghị nhìn về phía Ma hoàng, khi nhìn thấy khuôn mặt tương tự Bắc Quân, hắn khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh đã giãn ra.

“Ngươi vẫn dùng lực lượng kia.” Bạch Trạch nhìn Dạ Vô Trần, thở dài, bất đắc dĩ nói.

Mộ Như Nguyệt rất hiếu kì đối thoại giữa bọn họ nhưng cũng biết bây giờ không phải thời điểm đặt ra nghi vấn…

“Vô Trần, chúng ta rời khỏi nơi này, Bạch Trạch, trở về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.