Editor: Tường An
“Phụ thân.” Mộ Như Nguyệt vội vàng kéo tay Vô Vong, cười nhạt nói: “Hiện tại chưa phải thời điểm giết hắn, lần thăm dò này khẳng định sẽ không dễ dàng, đã có người muốn làm pháo hôi*, vậy sao chúng ta không thành toàn cho hắn?”
*Pháo hôi: chắc các bạn đọc truyện có thâm niên đều biết rồi, đó là những người nhiệt tình tiên phong, làm nền cho nhân vật chính tỏa sáng, và thường là những kẻ xấu xa đê tiện, thích phá đám.
Tựa như lời nói của nữ tử có hiệu quả, khí thế trên người Vô Vong nhanh chóng biến mất, hắn quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nghiêm túc mà ngoan ngoãn nói: “Ta nghe Tiểu Nguyệt, ngươi không cho ta giết, ta liền không giết.”
Mộ Như Nguyệt cười cười, đáy mắt lại hiện lên tia suy nghĩ sâu xa.
Tuy hiện tại Vô Vong mất ký ức nhưng thực lực vẫn còn, chẳng qua là không thể khống chế tốt thôi...
Vì đám người Trịnh Nhiên đi trước khá xa nên lúc này không ai phát hiện dị động của Vô Vong.
Nhưng Trịnh Thiên Thiên vẫn luôn theo sau Mộ Như Nguyệt, đương nhiên cảm nhận được khí chất cao quý cường đại của nam nhân, còn có sát khí nồng đậm kia...
Nam nhân này rốt cuộc là ai?
Tại sao lại có lực lượng cường đại như vậy?
Dù chỉ lộ ra trong chốc lát đã làm người ta hít thở không thông...
Nghĩ đến đây, Trịnh Thiên Thiên dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt.
Hai cha con này đều không đơn giản, bọn họ hình như có bí mật to lớn nào đó...
Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng đều sẽ trợ giúp bọn họ...
-----------------
“Nơi này là di tích sao?”
Nhìn từng bậc thang từ dược điền thông xuống di tích phía dưới, đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua một tia sáng, nhẹ vuốt ve cằm, nói.
“Không sai.” Trịnh Thiên Thiên đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười thân thiện, “Mộ cô nương, di tích này rất nguy hiểm, nhưng ta tin có hắn ở đây, ngươi hẳn là sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào đâu...”
Dứt lời, nàng quay đầu đảo mắt về phía Vô Vong, trong mắt chứa ý cười nồng đậm.
“Tức Mặc đại nhân, chúng ta có đi xuống xem không?” Lâm Vân Long quay đầu, cung kính hỏi Tức Mặc Nhất.
Tức Mặc Nhất gật đầu, dẫn đầu đi vào di tích.
Đoàn người phía sau cũng theo vào.
Càng đi xuống sâu, ánh nến trong di tích cũng ngày càng sáng hơn, chiếu rõ vách tường hai bên lối đi.
Trên vách tường có khắc một số giao nhân trần truồng đang nhảy múa duyên dáng...
“Nếu ta đoán không sai, đây hẳn là di tích tổ tiên Y gia.” Trịnh Nhiên nhíu chặt mày, nói.
“Tổ tiên Y gia?” Mộ Như Nguyệt sửng sốt.
“Đúng vậy!” Trịnh Nhiên gật đầu, “Ngươi có nhìn thấy những hình ảnh điêu khắc này không, trong đó có một người đội vương miện chế tác bằng dạ minh châu, đó chính là biểu tượng tộc trưởng giao nhân tộc, chúng ta không giống nhân loại các ngươi, chưa từng thay đổi triều đại, từ xưa đến nay các đời tộc trưởng giao nhân tộc đều là người Y gia, chẳng qua gần đây Y gia xảy ra chuyện nên Tức Mặc gia mới thay thế.”
Nghe Trịnh Nhiên nói, Mộ Như Nguyệt trầm mặc.
Đúng lúc này, trong linh hồn truyền ra thanh âm êm tai.
“Chủ nhân, hắn nói không sai, đây đúng là di tích tổ tiên Y gia chúng ta, chúng ta đã tìm kiếm di tích này nhiều năm nhưng không ngờ nó lại nằm ở đây, vậy cũng coi như nhân họa đắc phúc...”
Thanh âm Y Tư khàn khàn mang theo vẻ kích động.
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì, chỉ quan sát hoàn cảnh chung quanh...
Nếu đây là di tích tổ tiên Y gia, vậy... kế tiếp sẽ không bình tĩnh như thế...