Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 462: Chương 462: Giao nhân tộc (1)




Editor: Tường An

“Nơi này chính là giao nhân tộc.” Lục y nữ tử nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nói: “Giao nhân tộc chúng ta được xem là một quốc gia nhỏ, đồ vật đại lục các ngươi có, trong tộc chúng ta đều có, nhưng vì giao nhân tộc chán ghét nhân loại, chỉ sợ lúc các ngươi tới đó, thái độ của bọn họ sẽ không tốt lắm.”

Mộ Như Nguyệt gật đầu, trước khi tới nàng đã biết rõ điểm này…

Giao nhân tộc cao quý ưu nhã, nước mắt còn có thể hóa thành trân châu, hấp dẫn nhân loại tham lam, huống chi người giao nhân tộc đều có dung nhan tuyệt thế, rất nhiều hội đấu giá đều bắt giao nhân để bán đấu giá.

Bởi vậy, giao nhân mới chán ghét nhân loại như thế…

“Đúng rồi, ta còn chưa nói tên ta cho ngươi biết, ta tên Trịnh Thiên Thiên, ngươi tên gì?”

“Mộ Như Nguyệt”, Mộ Như Nguyệt nhún vai, chỉ về phía Vô Vong bên cạnh, “Đây là phụ thân ta, Vô Vong.”

“Phụ thân?” Trịnh Thiên Thiên hơi sửng sốt, “Phụ thân ngươi thật trẻ a, rất khó tưởng tượng hắn lại có một nữ nhi lớn như ngươi, các ngươi thoạt nhìn giống bạn cùng lứa hơn…”

Hơn nữa, nam nhân này còn tuấn mỹ như thế, trong nhân loại đã coi như rất xuất sắc…

Chẳng qua, mỗi giao nhân đều có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cho nên Trịnh Thiên Thiên chỉ hơi sửng sốt một chút rồi thôi.

“Kỳ thật, ta cũng không quá chán ghét nhân loại”, Trịnh Thiên Thiên bĩu môi, “Bất luận là nhân loại, ma nhân hay các chủng tộc khác đều có người tốt kẻ xấu, trong giao nhân tộc cũng không nhất định tất cả đều thiện lương, có điều trong nhân loại có quá nhiều người xấu nên giao nhân mới nghĩ nhân loại tham lam thành tánh.”

Nói tới đây, Trịnh Thiên Thiên ngừng một chút, nói tiếp: “Đúng rồi, ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý, người nhà ta sẽ không quá hoan nghênh ngươi…”

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: “Ngươi đi trước dẫn đường.”

Đây là lần đầu tiên nàng đến giao nhân tộc, cần phải hiểu rõ tình huống nơi này, đặc biệt là sau khi Y gia bị thay thế đã xảy ra chuyện gì…

Trịnh gia.

Trịnh Thiên Thiên vừa đi vào liền nhìn thấy một thân ảnh vội vã bước ra.

Đó là một giao nhân dung mạo tuyệt thế, dù không tuấn mỹ bằng Y Tư nhưng cũng không kém bao nhiêu, nếu hắn không mở miệng nói chuyện, phỏng chừng rất nhiều người đều sẽ coi hắn là nữ tử.

“Thiên Thiên, ngươi rốt cuộc đã trở lại, hiện tại cha đang rất tức giận, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng đi, đúng rồi, hai vị này là…”

Hắn liếc nhìn hai người đi phía sau Trịnh Thiên Thiên, khẽ nhíu mày.

“Ca, hai vị này là nhân loại ta mới quen, vị cô nương này tên Mộ Như Nguyệt, bên cạnh là phụ thên nàng, Vô Vong.” Trịnh Thiên Thiên giới thiệu hai người với nam nhân kia, sau đó quay đầu nói với Mộ Như Nguyệt, “Hắn là ca ca ta, Trịnh Lâm.”

Lúc này Trịnh Lâm mới chú ý tới thân phận nhân loại của hai người, đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm.

Hắn vẫn luôn cho rằng giao nhân tộc là sinh vật xinh đẹp nhất, không ngờ còn có nhân loại đẹp đến mức này, thậm chí không kém giao nhân tộc bọn họ…

“Ca, có một số việc ta sẽ giải thích với ngươi sau, bây giờ ta đi gặp cha trước.”

“Được.” Trịnh Lâm gật đầu nói, “Cha đang tiếp khách trong đại sảnh, ngươi phải cẩn thận một chút, lần này ngươi không nói tiếng nào đã rời khỏi tộc, hắn rất tức giận…”

Trịnh Thiên Thiên có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn dồn hết dũng khí, nói: “Chuyện này đúng là ta sai, ta sẽ xin lỗi cha, hi vọng… hi vọng hắn có thể tha thứ ta…”

Một câu cuối cùng, rõ ràng dũng khí đã xẹp xuống, thật cẩn thận dè dặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.