Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 390: Chương 390: Hội đấu giá, khiêu khích (5)




Editor: Tường An

Thanh âm như châu ngọc, thanh thúy dễ nghe cùng với một gương mặt đáng yêu xinh xắn thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác…

“Lệ phi nương nương, sao ngươi lại đến đây?”

Vưu Kỳ nhíu mày, sao Lệ phi nương nương lại tới đây? Hơn nữa, hình như là tự tiện xuất cung…

Lệ phi cười cười, ánh mắt quét về phía Mộ Như Nguyệt: “Ta chỉ tùy tiện đến xem một chút thôi, nghe nói hội đấu giá lần này có không ít trân phẩm, chẳng qua, Mộ cô nương, ngươi sắp trở thành con dâu hoàng gia, làm việc cũng nên chú ý một chút, đừng quên Thất hoàng tử là người hoàng tộc, nếu ngươi cho hắn đội nón xanh, nhất định là tội chết!”

Không thể không nói, Lệ phi thật sự rất ghen ghét Mộ Như Nguyệt, nam nhân đứng bên cạnh nàng quả thật quá tuấn mỹ.

Lúc đầu nàng cho rằng Ma hoàng và Thất hoàng tử cũng đủ tuấn mỹ rồi, nhưng khi so sánh với nam nhân này thì đúng là trên trời dưới đất, hắn giống như thần tiên cao cao tại thượng, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến người ta rùng mình…

“Chuyện của ta không đến lượt ngươi hỏi đến.” Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt Lệ phi, thản nhiên nói.

“To gan!” nghe lời này, nha hoàn bên cạnh Lệ phi lập tức quát lớn: “Lệ phi nương nương tốt bụng nhắc nhở ngươi, ngươi lại không biết hối cải mà còn nói năng lỗ mãng với nương nương, người tới, bắt nàng lại cho ta!”

Nhìn tình cảnh này, sao Mộ Như Nguyệt có thể không biết Lệ phi tới đây gây sự với mình, hơn nữa còn có chuẩn bị mà đến…

Có điều, nàng không rõ, làm sao Lệ phi biết nàng sẽ đến hội đấu giá?

Phủ Thất hoàng tử!

Bỗng nhiên, trong lòng Mộ Như Nguyệt hiện ra một khả năng.

Xem ra trong phủ Thất hoàng tử có mật thám của Lệ phi…

“Khoan đã!” Lệ phi nhíu mày, liếc mắt tiểu nha hoàn bên cạnh, “Bổn cung đã nói bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài không thể gây chuyện thị phi khiến bệ hạ lo lắng, huống chi nàng vẫn là Thất hoàng tử phi, mặc kệ Thất hoàng tử có thích nàng hay không, thân phận này đều đã định rồi…”

Ngụ ý, bệ hạ lo lắng cho nàng, vậy tất nhiên là vô cùng sủng ái nàng.

Còn Mộ Như Nguyệt dù là Thất hoàng tử phi, nhưng Thất hoàng tử có thích nàng hay không thì chưa biết được…

Nghe vậy mọi người thổn thức không thôi.

Ở đây toàn là con em quý tộc, ai mà không biết Lệ phi và Thất hoàng tử có khúc mắc? Chỉ sợ đến bây giờ, Thất hoàng tử vẫn đối với nàng nhớ mãi không quên…

Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, ý cười trên mặt dần đậm lên: “Ngươi nói lời này, ý tứ là Thất hoàng tử còn yêu ngươi?”

Sắc mặt Lệ phi đỏ lên, nàng không ngờ Mộ Như Nguyệt cứ nói toạc ra như vậy.

Hơn nữa, nàng vẫn luôn tin tưởng Vưu Hi có tình cảm với nàng, hắn tuyệt đối sẽ không thích nữ tử khác, tất cả đều chỉ vì quá thất vọng với nàng nên mới cố ý đối với nàng như vậy…

Nhưng mà, nàng rất tham lam.

Muốn quyền thế, càng muốn có được tâm Vưu Hi…

Đúng vậy, nàng sẽ không để Vưu Hi thích nữ nhân nào khác ngoài mình…

“Mộ cô nương, ta cũng không nói như vậy, dù sao bây giờ ta là Lệ phi nương nương, đối với ta mà nói, Thất hoàng tử chỉ là người thân thôi, nhưng trong lòng hắn nghĩ thế nào, ta không thể ngăn cản, cho nên ta muốn khuyên cô nương một câu, đừng mù quáng ở bên Thất hoàng tử, chôn vùi hạnh phúc của mình.”

Ý tứ của nàng rất rõ ràng.

Nàng hiện tại là nương nương hậu cung, tuân thủ đạo đức, không làm chuyện trái luân thường đạo lý, nhưng lại không thể ngăn cản Thất hoàng tử thích nàng…

Lời này đem bản thân nàng trở nên cao cao tại thượng, còn Thất hoàng tử lại thành bất hiếu tử nhòm ngó thê tử của phụ thân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.