Editor: Tường An
“Được.” Viêm Tẫn nhướng mày, đảo mắt quan sắt toàn bộ khu rừng, hắn đột nhiên chấn động, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ: “Nha đầu, ta biết huyết tinh mạch ở đâu rồi.”
Nghe vậy, hai mắt Mộ Như Nguyệt sáng lên: “Tốt, lập tức dẫn ta đi...”
--------------
Huyết tinh mạch ở sâu trong rừng rậm, từ xa đã nhìn thấy ánh sáng lập lòe như ẩn như hiện.
Nguyên khí nồng đậm từ phía trước truyền tới, bất giác làm người ta tâm thần nhộn nhạo, Mộ Như Nguyệt dừng chân, trong mắt chứa ý cười: “Xem ra đây chính là huyết tinh mạch, Viêm Tẫn, ngươi giúp ta một tay, ta muốn dời toàn bộ huyết tinh mạch này vào đan thư.”
Viêm Tẫn cười khổ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thật không biết nha đầu này dẫm phải vận cứt chó gì mà lần nào cũng gặp được thứ tốt...
Đương nhiên, hắn cũng biết đây không phải hoàn toàn chỉ nhờ vào vận khí.
Vì sao nhiều người gặp cửu trọng hỏa nhưng chỉ có nàng thu phục được nó? Hơn nữa, nếu nàng không có thực lực cường đại, lại có gan mạo hiểm, chỉ sợ đã chết trong tay hắc y nhân kia rồi...
Cho nên, cơ hội vẫn luôn chia đều cho tất cả mọi người.
Vận khí tốt chẳng qua là cái cớ của những người không chiếm được thứ tốt mà thôi...
“Hỏa phượng, Khiếu Nguyệt, Mặc Khê, các ngươi cũng đi ra hỗ trợ.”
Vừa dứt lời, trên người nàng thoáng hiện lên ba luồng sáng, rơi xuống huyết tinh mạch phía trước...
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói: “Phượng Kinh Thiên còn đang chờ chúng ta, cho nên trước khi trời sáng, chúng ta phải chuyển hết huyết tinh mạch vào đan thư, như vậy không bao lâu nữa, các ngươi cũng có thể đột phá tôn thượng...”
Đến lúc đó, lực lượng của nàng sẽ càng thêm cường đại...
--------------
Bình minh.
Mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng ban mai len lỏi khắp núi rừng...
Trên mặt đất, thi thể ngang dọc khắp nơi, mùi máu tươi tràn ngập không trung.
Mọi người thở hổn hển ngồi trên mặt đất, khôi phục thể lực đã tiêu hao suốt cả một đêm...
“Thành chủ.”
Một thị vệ đi đến bên cạnh Phượng Kinh Thiên, hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bị Phượng Kinh Thiên giơ tay ngăn lại...
Mắt phượng nhìn về phía xa, ánh mắt lo lắng xen lẫn tia sáng người khác nhìn không hiểu...
“Các vị, trận chiến cuối cùng cũng kết thúc.”
Lĩnh chủ cười ha hả, mang theo mấy người phủ lĩnh chủ đi xuống, ánh mắt đảo qua đám người, rồi dừng trên người Phượng Kinh Thiên, cười nói: “Phượng Kinh Thiên, vừa rồi ta quan sát thấy ngươi xuất lực nhiều nhất, cho nên...”
Hắn hơi ngừng một chút, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.
“Ngươi chính là con rể phủ lĩnh chủ chúng ta!”
Nghe vậy, Phượng Kinh Thiên rốt cuộc có động tác, hắn chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nhìn lĩnh chủ, thần sắc âm trầm.
“Đối với vị trí con rể phủ lĩnh chủ các ngươi, Phượng Kinh Thiên ta cũng không hiếm lạ!”
Sắc mặt lĩnh chủ khó coi, Lam Nguyệt có ân với phủ lĩnh chủ, cho nên hắn sẽ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện, nhưng nam nhân này lại năm lần bảy lượt làm hắn mất mặt...
Điều này khiến một lĩnh chủ luôn luôn kiêu ngạo như hắn quả thật không thể chịu đựng được!
“Phượng Kinh Thiên, ngươi lặp lại lần nữa?” Hắn hít sâu một hơi, lạnh giọng nói.
Phượng Kinh Thiên liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Lam Nguyệt, nói: “Đối với nữ nhân này, ta không hề có chút hứng thú nào! Cũng sẽ không cưới nàng...”