Editor: Tường An
Khí thế nam nhân tôn quý, cường đại như thần Tu La, ánh mắt âm lãnh đảo qua mấy người xung quanh...
Bọn họ chưa từng gặp nam nhân nào tuấn mỹ như vậy! Hắn mỹ kinh tâm động phách khiến người ta không cách nào dời mắt...
Đây cũng là lần đầu tiên bạch y nam tử nhìn thấy dung nhan của vương nhà mình.
Không ngờ vương tuấn mỹ như thế, mỹ đến mức làm người ta nhìn quên cả hô hấp...
Lúc đầu mọi người đều nghĩ rằng Dạ Vô Trần mang mặt nạ nên dung mạo nhất định có khiếm khuyết, ai ngờ được, phía sau chiếc mặt nạ bạc là một dung mạo điên đảo chúng sinh như thế...
Dạ Vô Trần thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn Huyết Nhi, khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩn ngơ của nàng, khóe môi hắn khẽ cong lên.
“Có thể trả mặt nạ lại cho ta không?”
Bạch y nam tử vừa hồi phục tinh thần, nghe xong câu này lại trợn tròn mắt.
Dựa theo suy đoán của hắn, không phải vương sẽ giận tím mặt, sau đó băm tiểu nha đầu này thành từng mảnh nhỏ sao? Nhưng tình huống hiện tại là thế nào, vương chẳng những không tức giận mà còn cười với nàng?
Hơn nữa, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hình như dung mạo tiểu nha đầu kia hơi giống vương...
Huyết Nhi ngơ ngác đặt mặt nạ vào tay Dạ Vô Trần, trong đôi mắt to hiện lên vẻ nghi hoặc.
Gia hỏa này nhìn hơi quen, nhưng ngoại trừ Dạ Tư Hoàng, nàng không tiếp xúc với ai khác, cho nên nàng thật sự không nghĩ ra đã gặp hắn ở đâu rồi...
“Chúng ta đi thôi.”
Dạ Vô Trần đeo mặt nạ lên mặt, nhàn nhạt liếc bạch y nam tử phía sau: “Bách Phi, ngươi không cần đi theo.”
“Nhưng mà, chủ tử...”
Không đợi Bách Phi nói hết câu, Dạ Vô Trần hóa thành một luồng sáng tím, biến mất trước mặt hắn...
“Nha đầu kia lớn lên giống vương như vậy, hơn nữa, vương đối với nàng lại cực kỳ ôn nhu, chẳng lẽ...”
Trong lòng Bách Phi giật mình, hai mắt trợn tròn, thanh âm run rẩy: “Chẳng lẽ, đó là nữ nhi tư sinh của vương?”
Phải biết rằng, mặc dù Dạ Vô Trần bị người ta đồn đại thành sửu bát quái nhưng vẫn có rất nhiều nữ tử, gia tộc mơ ước hậu vị, nguyên nhân đơn giản vì hắn là vương của địa ngục, là thần Tu La!
Nếu gả cho hắn, toàn bộ địa ngục sẽ là của bọn họ...
Chẳng qua, trong số nhiều nữ tử quyền quý cũng chỉ có nữ nhi của Mộ Dung tướng quân là có tư cách trở thành thê tử của hắn, mọi người đều cho rằng đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng nếu nha đầu kia là nữ nhi tử sinh của vương thì cả cái địa ngục này sẽ nổi lên một trận phong ba mãnh liệt...
“Không được, mặc kệ nàng có phải nữ nhi tư sinh của vương hay không, chuyện này tuyệt đối không thể bị truyền ra ngoài.”
Bách Phi vội vàng lắc lắc đầu, hắn không thể tưởng tượng nổi sau khi chuyện này truyền ra ngoài sẽ là tình cảnh gì, phỏng chừng tiểu nha đầu kia sẽ gặp nguy hiểm, trừ phi vương luôn luôn ở bên cạnh nàng, nếu không nàng sẽ bị rất nhiều người đuổi giết...
---------------
Phủ lĩnh chủ.
Mộ Như Nguyệt ngồi trên ghế chủ vị, quét mắt nhìn đám người phía dưới, ngữ khí thản nhiên: “Từ hôm nay trở đi, ta là chủ nhân của phủ lĩnh chủ! Còn lĩnh chủ tiền nhiệm Lam Tụng sẽ làm quản gia trong phủ, các ngươi có việc gì vẫn tiếp tục bẩm báo với hắn, không cần hỏi ta.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nếu Mộ Như Nguyệt đuổi Lam Tụng đi, hoặc là cướp đoạt quyền lợi, có lẽ bọn họ sẽ không phục tùng.
Dù sao, trong phủ lĩnh chủ, Lam Tụng có uy vọng rất lớn...
Nhưng mà...
Nàng không làm như vậy.
Chẳng những giữ Lam Tụng lại, còn cho hắn tất cả quyền lợi.
Nhất thời, không chỉ những người khác mà ngay cả bản thân Lam Tụng cũng ngây ngẩn...