Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 507: Chương 507: Lão tổ tông (1)




Editor: Tường An

Lão tổ tông?

Nghe vậy, mọi người sửng sốt, ngửa đầu nhìn lão giả trên không trung…

Một thân áo bào xám xẹt qua trước mắt mọi người, khí thế cường đại như một ngọn núi lớn áp bọn họ suýt nữa không thở nổi…

Mạnh!

Quá mạnh!

Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh.

Thực lực của hắn đại khái là siêu việt hơn thần tôn, đạt tới cảnh giới tôn thượng…

Lăng lão căng thẳng, sắc mặt hơi đổi: “Cô nương, hắn là lão tổ tông giao nhân tộc, cũng là người Y gia, cho nên, để ta nói chuyện với hắn.”

Tầm mắt lão tổ tông quét qua, dừng lại trên khuôn mặt già nua của Lăng lão, ánh mắt như một thanh kiếm sắc bén có thể xuyên thấu mọi thứ…

“Lão tổ tông, ta là nô bộc Y gia, ta muốn nói với ngươi vài câu.”

“Y gia?” Lão tổ tông khẽ nhíu mày, ngữ khí nhàn nhạt: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Là thế này, lão tổ tông, ta…”

“Hừ!” Tức Mặc Quy hừ lạnh, khinh thường trào phúng liếc Lăng lão, lạnh giọng nói: “Tên phản đồ như ngươi thì có gì mà nói? Lão tổ tông, thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, lão nhân này liên hợp với nhân loại hãm hại Y gia, dù ta và tộc trưởng Y gia cộng lại cũng không địch nổi những người này, trơ mắt nhìn tộc trưởng bị bắt đi, thời khắc cuối cùng, tộc trưởng ủy thác giao nhân tộc cho ta chưởng quản, nói ta báo thù rửa hận cho hắn!”

Đáy mắt hắn hiện lên tia tàn nhẫn, gằn từng chữ một: “Nhưng không ngờ những nhân loại này còn dám chạy tới đây, ta thật sự không đánh lại bọn họ, chỉ có thể thỉnh lão tổ tông báo thù cho chúng ta!”

“Nhân loại?”

Tầm mắt lão tổ tông dời về phía Mộ Như Nguyệt, trên người bộc phát khí thế cường đại.

“Một nhân loại nho nhỏ cũng dám đến giao nhân tộc quấy rối, chẳng lẽ ngươi cho rằng lão phu bế quan mấy trăm năm là có thể muốn làm gì thì làm? Ai cho ngươi lá gan đối địch với giao nhân tộc? Còn diệt gia tộc của lão phu!”

Nhìn một màn trước mắt, Tức Mặc Quy cười lạnh.

Lão tổ tông giao nhân tộc quả thực cường đại đến mức không ai địch nổi, lúc trước, nếu không phải hắn âm thầm dở thủ đoạn, cắt đứt liên lạc giữa Y gia và lão tổ tông, chỉ sợ đã bị lão tổ tông giết rồi.

Cũng may, cuối cùng hắn còn sống…

“Tiểu Nguyệt!”

Trong lòng Vô Vong căng thẳng, nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, cảnh giác nhìn lão tổ tông, nói: “Tiểu Nguyệt, ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi…”

Vừa nói, hắn vừa kéo Mộ Như Nguyệt ra sau lưng, không cho lão tổ tông nhìn nàng.

Chẳng qua, đối mặt với dung nhan nam nhân tuấn mỹ, sắc mặt lão tổ tông càng thêm âm trầm, trong mắt nồng đậm hàn khí: “Nhân loại hèn yếu mà thôi, nếu đã tới địa bàn giao nhân tộc chúng ta, lão phu tất nhiên sẽ không để các ngươi rời đi!”

Cuồng phong nổi lên, khuấy động toàn bộ không trung…

“Ma khí?”

Đột nhiên, lão tổ tông dường như nhận thấy điều gì, cười lạnh nói: “Không ngờ trong thân thể ngươi còn có ma khí, nếu ta đoán không sai, ngươi đã từng dùng Ma giới chi hoa rồi bị mất ký ức! Ha ha ha! Một nhân loại mất ký ức lại càng không đáng để vào mắt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.