Editor: Tường An
Ngoại trừ hoàng kim thần liên được Mộ Như Nguyệt thu vào nhẫn không gian, những thứ khác xung quanh đều biến thành tro tàn dưới công kích cường đại của nàng...
Ánh lửa phản chiếu trong mắt Ân Hoa, hắn đột nhiên trợn to mắt, muốn né tránh nhưng không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cự kiếm chém về phía mình....
Phụt!
Ân Hoa phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng mạnh ra ngoài, rơi xuống mặt đất, sau đó tiếp tục hộc máu không ngừng, nhiễm đỏ cả một mảng đất.
Ân Hoa chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh nhạt của nữ tử, trong lòng như bị sét đánh, thật lâu không thể hoàn hồn...
Thực lực mà trước nay mình luôn tự hào, ở trước mặt nàng, thế nhưng ngay cả năng lực chống cự không có?
Không!
Hắn không cam lòng!
Nhưng cho dù không cam lòng đi nữa, hắn biết rõ mình không phải đối thủ của nữ nhân này...
“Còn muốn tiếp tục sao?” Mộ Như Nguyệt cúi đầu nhìn Ân Hoa nằm trên mặt đất, nhàn nhạt nói, “Chẳng qua, kế tiếp ngươi sẽ không may mắn như vậy.”
Ân Hoa cắn chặt môi, lửa giận bùng lên.
Nữ nhân này dùng một kiếm đập nát toàn bộ kiêu ngạo của hắn.
“Ngươi.... ngươi là cường giả thần vương?” Thu Mi khiếp sợ trợn tròn mắt.
Giờ khắc này, nàng không còn bộ dạng tùy ý nhẹ nhàng như trước nữa, trong mắt toát lên tia tôn kính.
“Không ngờ ngươi còn trẻ mà đã đạt được thành tựu như thế, ta cảm thấy có lỗi vì sự tùy tiện của ta lúc trước, ngươi là một cường giả đáng để người khác tôn kính.”
Hai mắt Thu Mi sáng ngời, khóe môi gợi lên ý cười.
Tuy Văn Hạo không nói gì, nhưng trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Tựa như không nghĩ tới vị quận chủ trẻ tuổi này lại là một thần vương!
“Xem ra ngươi cũng có chút thực lực, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.” Lăng Thiên hồi phục lại tinh thần, từ trên cao nhìn xuống, đánh giá kĩ Mộ Như Nguyệt, “Chẳng qua, Phong Bắc bình nguyên này cường giả nhiều không đếm xuể, ngươi cùng lắm chỉ được xem là một thiên tài mà thôi! Cho nên đừng tưởng rằng có chút năng lực ấy liền muốn làm gì thì làm, ít nhất, nếu đệ nhất cường giả Lăng gia ra tay, chỉ trong nháy mắt có thể hạ gục ngươi!”
Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình ghen ghét Mộ Như Nguyệt!
Thời điểm hắn bằng tuổi nàng cũng chỉ là một đỉnh thần tướng mà thôi, còn nàng? Tuổi trẻ như vậy đã là thần vương, điều này làm Lăng Thiên luôn kiêu ngạo mình có thiên phú cường hãn cảm thấy thất bại...
“Linh thạch của ta!”
“A a a, Hàng Long kiếm của ta!”
Sau khoảnh khắc chấn động ngắn ngủi, mọi người hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy toàn bộ bảo bối bị phá hủy hết, có vài người còn đau lòng gào khóc.
Mộ Như Nguyệt lại giống như không hề nhìn thấy, đi thẳng ra phía ngoài cửa....
“Chờ một chút!” Ân Hoa từ trên mặt đất bò dậy, cắn răng nói: “Ta đi dò đường!”
Mộ Như Nguyệt khẽ dừng chân, quay đầu nhìn Ân Hoa, cười như không cười hỏi: “Ngươi xác định chứ?”
“Đúng vậy!” Ân Hoa ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt: “Ta sẽ không để ngươi nuốt hết những bảo bối khác!”
“Tốt thôi.” Mộ Như Nguyệt nhún vai, “Vậy vị trí dẫn đầu liền giao cho ngươi.”
“Hừ.” Ân Hoa khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Hắn cho rằng, nếu Mộ Như Nguyệt đi nãy giờ không gặp phải nguy hiểm, vậy phía trong lăng mộ cũng sẽ không có nguy cơ gì....