Editor: Tường An
Hai huynh đệ họ Vương cũng trợn tròn mắt.
Khó trách lão đại thoải mái đi theo Tôn giả áo xám, mà Vô Trần công tử cũng không lo lắng chút nào, thì ra bọn họ còn có quan hệ này?
Trời ạ, có Tôn giả áo xám làm hậu thuẫn, sau này còn ai dám động vào bọn họ?
Giờ khắc này, trong lòng hai huynh đệ họ Vương cảm thấy may mắn chưa từng có.
Nếu không phải ngày đó bọn hắn bắt trói Mộ Như Nguyệt thì sẽ không bị nàng thu phục, nói không chừng lúc này bọn họ vẫn chỉ là một đám cường đạo trên núi...
“Tôn giả áo xám, ta còn bận chút chuyện, cáo từ trước.”
Phương Bình Minh nhịn không được đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười ôm quyền với Mộ Như Nguyệt, nói: “Chúc mừng quận chủ đại nhân, về sau nếu có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Phương gia.”
“Tôn giả áo xám, quận chủ đại nhân, chúng ta cũng cáo từ trước...”
Tất cả mọi người đều đứng lên, muốn cáo từ rời đi, đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc kéo bước chân bọn họ lại...
“Nguyện trung thành với ta, ta cho các ngươi lợi ích lớn nhất.”
Phương Bình Minh sửng sốt, quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Mộ Như Nguyệt: “Không biết quận chủ đại nhân có thể cho chúng ta cái gì?”
“Một trăm Vương linh đan, một ngàn Vương cấp đan, hai ngàn Thượng linh đan, năm ngàn Phá linh đan....”
Không đợi những người khác kịp phản ứng, Phương Bình Minh đã dùng tốc độ nhanh nhất quay lại chỗ ngồi.
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, không thể chống cự được dụ hoặc, cũng quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Trong các thế lực không phải không có đan dược sư, nhưng có thể cung cấp một trăm Vương linh đan cũng chỉ có một mình quận chủ đại nhân mà thôi...
Một trăm Vương linh đan tương đương với bồi dưỡng một trăm cường giả đỉnh thần vương, đối với tứ đại gia tộc mà nói, cũng coi như một thế lực không nhỏ.
“Quận chủ đại nhân, từ nay về sau, Phương gia chúng ta lấy ngươi làm đầu.”
“Đổng gia chúng ta cũng vậy.”
“Còn có Lâm gia...”
Mọi người sôi nổi tỏ rõ mình trung tâm, nghiễm nhiên quên mất tinh toán lúc đầu, càng vứt luôn chuyện vừa rồi nhục nhã Mộ Như Nguyệt ra sau đầu.
Chưa nói đến Tôn giả áo xám là sư công của nàng, số đan dược này đã đủ thu mua nhân tâm...
Sắc mặt Trần Nghị đỏ lên, nhìn tam đại thế lực nháy mắt biến thành phản đồ, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, xấu hổ nói: “Quận... quận chủ đại nhân, thật xin lỗi, lúc đầu bởi vì ngươi là thế lực ngoại lai cho nên ta mới tập hợp những người khác muốn đuổi ngươi đi, bây giờ ta biết mình phạm sai lầm nghiêm trọng rồi, cho nên... có thể cũng cho ta gia nhập hay không?”
Tục ngữ nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Chỉ có thằng ngốc mới vì tự tôn mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Trơ mắt nhìn tam đại thế lực nâng cao thực lực mà Trần gia không hề làm gì, vậy không phải đồng nghĩa với đẩy Trần gia vào đường chết sao?
“Tốt”, Mộ Như Nguyệt gật đầu, quay đầu nhìn Tôn giả áo xám, “Sư công, sau này phiền ngươi thu hồi lệnh bài linh hồn của bọn họ, đối với bọn họ, ta không quá yên tâm.”
Người của tứ đại gia tộc này đều âm hiểm ngoan độc, nàng không thể không có phòng bị.
Lòng Tôn giả áo xám đã sớm bị một tiếng “sư công” làm mềm nhũn, vội vàng gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ giao lệnh bài linh hồn của bọn họ cho ngươi, cho dù bọn họ không muốn cũng phải giao ra!”
Lệnh bài linh hồn là lệnh bài dùng một mảnh nhỏ linh hồn của bản thân chế tạo thành. Sau khi bọn họ giao lệnh bài linh hồn ra, Mộ Như Nguyệt có thể lấy máu nhận chủ.