Editor: Tường An
Trúc Ngư Nhi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Nếu đã hoàn thành, vậy ngươi lấy đan dược ra đi...”
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nâng tay lên, một viên đan dược từ trong đan đỉnh phượng hoàng bay ra...
Vừa nhìn thấy viên đan dược kia, tất cả mọi người đều ngây ngẩn...
“Sinh mệnh! Không sai, viên đan dược này đã mở ra sinh mệnh!”
Đến một cấp bậc nhất định, đan dược cũng sẽ bắt đầu có sinh mệnh, chẳng qua cấp bậc của Mộ Như Nguyệt còn chưa đủ cao cho nên đan dược chỉ mới bắt đầu có ý thức, giống như một đứa trẻ sơ sinh mới đến thế giới này...
Nhưng có thể luyện chế ra đan dược có sinh mệnh, chỉ có một đan dược sư có thể làm được.
Hoàng giai!!!
Thực lực nữ nhân này đã đạt đến hoàng giai!
Toàn bộ quảng trường lặng ngắt như tờ giống như bị kinh hách cực hạn, gió nhẹ thổi qua, yên tĩnh đến mức làm người ta sởn tóc gáy...
“Đan dược sư hoàng giai!”
Trúc Ngư Nhi đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, ánh mắt kia như muốn lăng trì Mộ Như Nguyệt...
“Cmn!” Thông Huyền nhịn không được, trực tiếp chửi tục một câu, trong mắt có chút ai oán...
Nha đầu này bất tri bất giác đã đột phá tới hoàng giai, mà nàng lại còn không biết...
Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, cả quảng trường dường như nổ tung...
Một vị trưởng lão giao hảo với Thông Huyền không khỏi mở miệng hỏi: “Thông Huyền, đệ tử này của ngươi rốt cuộc ở đâu ra, sao có thể biến thái đến mức này? Thiên phú như thế cũng có thể sánh ngang với Vô Vong đại nhân rồi.”
Thông Huyền cười khổ.
Mộ Như Nguyệt sao có thể là đệ tử của hắn chứ? Đây chẳng qua là cái cớ để nàng thuận lợi tham gia thi đấu thôi...
“Kỳ thật ta cũng không biết vì sao nàng biến thái như vậy, ngươi biết tại sao Hải Uy tiến bộ đến thế không? Đều là nàng dạy.”
Lời hắn nói tựa như sấm sét đánh vào lòng mọi người.
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Mộ Như Nguyệt, hận không thể lập tức nhào qua...
Sắc mặt Huyền Quan cực kì khó coi, nắm đấm từ từ buông lỏng, thờ dài một hơi: “Ta thua...”
Lúc này, hắn thua tâm phục khẩu phục...
“Ha ha.” Thông Huyền cười to, “Ta đã nói rồi, đệ tử của ta đều sẽ không kém, là ngươi không chịu tin, chậc chậc, bây giờ thấy rõ rồi chứ?”
Nhìn bộ dáng khoe khoang của lão nhân này, Huyền Quan hận không thể hung hăng đánh hắn một quyền...
So với mọi người chấn động sâu sắc, tâm tình Trúc Ngư Nhi lại trầm xuống.
Nàng đã cảm nhận được nguy hiểm đang đến...
Nếu để nữ nhân này tiếp tục trưởng thành, sau này mình tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên bất luận thế nào, hôm nay mình nhất định phải thuận lợi giải quyết chuyện này...
“Các vị!” Trúc Ngư Nhi cười lạnh, ung dung đứng dậy: “Nhân đại hội hôm nay, ta có một việc muốn vạch trần cho mọi người cùng biết.”
Đám đông nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người ngơ ngác nhìn Trúc Ngư Nhi, khó hiểu nhíu mày.
“Ngư Nhi cô nương, có việc gì ngươi cứ nói đi.” Huyền Quan nhíu mày hỏi.
“Được.” Trúc Ngư Nhi cười lạnh, quét mắt về phía Thông Huyền.
Không biết vì sao, ánh mắt nàng làm Thông Huyền có cảm giác không thoải mái...
“Các vị hẳn đã biết chuyện Vô Vong đại nhân mất tích, sống chết không rõ, cũng biết trong Thần Môn có phản đồ, phản bội Vô Vong đại nhân, khiến hắn trọng thương mất tích...”