Editor: Tường An
Vương tước...
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, Mộ Như Nguyệt nhận thấy được sự thống khổ trong mắt nữ tử kia, nhưng nhiều hơn là khinh bỉ và trào phúng...
Mộ Như Nguyệt đột nhiên có chút hứng thú đối với vị phấn y nữ tử này...
“Vương tước?” phấn y nữ tử cười lạnh, “Chuyện này, bổn tiểu thư nhất định muốn quản! Có bản lĩnh, các ngươi cứ gọi vương tước kia ra gặp bổn tiểu thư, bổn tiểu thư chẳng những muốn mắng chó săn của hắn mà còn muốn mắng hắn, vậy thì thế nào? Chẳng qua, vương của chúng ta trước nay luôn được mọi người sùng bái, hắn tuyệt đối sẽ không nuôi loại chó săn này, còn không phải tên cẩu tặc vương tước vong ân phụ nghĩa kia nhân lúc vương không có ở đây, liền sai chó nhà mình chạy tới trông coi cửa thành!”
Thủ vệ biến sắc, hắn là người phủ vương tước, sao có thể không biết dụng ý của đại nhân nhà mình.
Hiện tại vương không có ở hoàng thành, tư tế đại nhân lại bế quan tu luyện, cho nên muốn nhân dịp ngục điển lần này mời chào một ít nhân tài cho mình dùng...
Ngoại trừ vương và tư tế đại nhân, trong hoàng thành có ai mạnh hơn vương tước đại nhân chứ? Bởi vậy, vương tước đại nhân muốn đích thân an bài ngục điển, ai dám không nghe lệnh?
Vậy mà nữ nhân này lại dám công khai vũ nhục vương tước đại nhân, căn bản là muốn chết!
Ngay lúc sắc mặt thủ vệ ngày càng khó coi, phía trong cửa thành truyền ra một thanh âm nhu hòa như gió xuân, khiến tâm linh người ta như được gột rửa, thoải mái không nói nên lời...
“Chỗ này xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm vừa dứt, thân thể phấn y nữ tử hơi chấn động, ngẩng đầu nhìn người tới...
Một thân bạch y trắng tuyết như tiên, dung nhan tuyệt mỹ tươi cười nhu hòa, ánh mắt trong trẻo, khí chất như thánh mẫu.
Nhưng không biết vì sao, Mộ Như Nguyệt cảm thấy nụ cười của nàng ta quá giả tạo, giống như được khắc lên mặt vậy...
Bỗng nhiên, một cỗ hơi thở lạnh băng từ bên cạnh phát ra, Mộ Như Nguyệt nhíu mày, quay đầu nhìn phấn y nữ tử, nhưng chỉ trong nháy mắt, hơi thở trên người nữ tử đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện...
Nhưng Mộ Như Nguyệt biết rõ, đó không phải ảo giác...
“Đại tiểu thư!” ánh mắt thủ vệ sáng lên, cung kính nói: “Khởi bẩm đại tiểu thư, chuyện là thế này, trên người hai người kia không có chút nguyên khí nào dao động mà vẫn muốn lẫn vào hoàng thành, ai chẳng biết người tới hoàng thành đều là cường giả, hai phế vật như vậy có tư cách gì vào hoàng thành? Còn có nữ nhân này, công khai vũ nhục vương tước đại nhân, ăn nói bừa bãi là vương tước đại nhân thừa kịp vương không có ở hoàng thành mà đoạt quyền...”
Bạch y nữ tử hơi ngẩng đầu, ánh mắt quét qua Mộ Như Nguyệt hơi tạm dừng một chút rồi nhanh chóng dời đi.
“Ngục điển sắp bắt đầu rồi, ta không hi vọng lúc này lại xảy ra chuyện, những người này muốn vào hoàng thành thì cứ cho bọn họ vào xem một chút cũng được.”
“Đại tiểu thư...”
Thủ vệ sửng sốt, không rõ vì sao đại tiểu thư chẳng những không xử phạt mà còn ban đặc quyền cho bọn họ, chẳng lẽ những người này có lai lịch gì sao?
“Chuyện này ta làm chủ, người tới là khách, chiêu đãi cho tốt đi.”
Dứt lời, bạch y nữ tử khẽ mỉm cười với Mộ Như Nguyệt, xoay người đi vào hoàng thành.
Có điều, khoảnh khắc nàng xoay người, nụ cười trên mặt liền biến mất, ánh mắt lạnh lẽo băng hàn...
“Hừ! Chẳng qua là nữ nhi của vương tước mà thôi, còn bày ra bộ dáng như bố thí ân huệ to lớn cho chúng ta.” Phấn y nữ tử hừ lạnh, khinh thường nói.
Dạ Tư Hoàng không thèm để ý tới phấn y nữ tử, quay đầu hỏi Mộ Như Nguyệt: “Mẫu thân, làm sao vậy?”
Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng ta có cảm giác nữ nhân này biết ta...”