Tuyệt Sắc Đan Tôn

Chương 37: Chương 37: Thân Phận Tần Lạc Mai




Phượng Kình nghe vậy cả người run lên một cái, bước chân lảo đảo suýt nữa thì té ngã, hắn có chút không tin tưởng vào tai mình, vẻ mặt thấp thỏm cẩn thận hỏi lại Nhị Cúc.

“Ngươi nói gì? Phụ thân… muốn gặp ta sao?” Phượng Kình nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục hỏi: “Nhị Cúc ngươi có biết phụ thân tìm ta là có chuyện gì không?”

Trông thấy dáng vẻ của Phượng Kình, Nhị Cúc không khỏi cười thầm. Xem ra thiếu gia lại gây họa rồi, bộ dáng này của hắn nàng đã sớm quen thuộc.

“Nô tỳ không rõ, tướng quân chỉ nói có chuyện quan trọng muốn tìm tiểu thư cùng thiếu gia.”

Lúc này Phượng Kình mới thoáng thả lỏng một hơi, trong lòng không ngừng cầu nguyện, chuyện mình nợ người khác một ngàn lượng phụ thân vẫn chưa phát hiện. Ánh mắt còn không quên liếc nhìn Phượng Nguyệt Hi, liên tục chớp mắt, ra hiệu nàng nhất định phải cứu mình.

Phượng Nguyệt Hi hiển nhiên không quan tâm đến hắn, một đường đi thẳng đến Đông viện, trên đường đi ngay cả cái liếc mắt nàng cũng không thèm cấp cho hắn.

Trong thư phòng, Tần Lạc Mai cùng Phượng Thiên đều ở đây.

Tần Lạc Mai ngồi một bên, cẩn thận rót cho hắn một ly trà, thật lâu sau khẽ thở dài nói một câu.

“Đại hội sắp tới, Nguyệt nhi không thể tu luyện còn Kình nhi tu vi lại chưa đủ, hai người tham gia cũng chỉ làm trò cười, chàng không cảm thấy thất vọng sao?”

Phượng Thiên nghe thấy thê tử than thở, ánh mắt từ trên trang sách chuyển qua khuôn mặt diễm lệ của nàng, thừa dịp nàng còn ngây người, hắn liền đem người đặt tại giường nhỏ bên cạnh, ngả ngớn hôn một cái: “Nếu không ta với nàng sinh thêm một đứa, đến khi nào có thiên phú tốt thì mới ngừng.”

Tần Lạc Mai bĩu môi, quay đầu xẵng giọng: “Hai đứa là đủ rồi, chàng còn muốn thiếp sinh thêm sao! Hơn nữa Nguyệt nhi cùng Kình nhi mặc dù không có thiên phú tu luyện nhưng thiếp vẫn rất yêu thương bọn chúng, thiếp không cần hài tử phải có thiên tư hơn người chỉ cần hai đứa cả đời bình an là được.”

Đáy mắt chứa đầy sủng nịnh, Phượng Thiên nhìn nàng càng thêm yêu chiều.

Tần Lạc Mai thật ra không phải là người Nguyệt quốc, nàng là nữ nhi của chưởng môn Bái Nguyệt Hoa Tông, một trong tam phái đứng đầu Đông thổ. Phượng Thiên trong một lần đuổi giết ma tu, do không cẩn thận nên rơi vào trận pháp, cả hai cùng giao thủ đến ba ngày hai đêm, mặc dù có thể lấy được mạng của ma tu nhưng bản thân lại trọng thương, lúc đi ra cả người đều nhiễm một tầng huyết hồng. May mắn gặp được Tần Lạc Mai, nếu không hắn đã sớm mất mạng.

Hai người lần đầu gặp nhau đều là nhất kiến chung tình, tuy nhiên người của Bái Nguyệt Hoa Tông luôn kiêng kị kết hôn với người hoàng thất, cho đến khi Tần Lạc Mai mang một đôi long phượng bào thai, Tần Vô Ngạo cũng không thể bổng đả uyên ương lúc này chỉ đành cắn răng chịu đựng. Nhưng quy củ của Bái Nguyệt Hoa Tông là không thể làm trái, Tần Vô Ngạo cuối cùng vẫn phải đoạn tuyệt quan hệ với Tần Lạc Mai đuổi hai người ra khỏi Bái Nguyệt Hoa Tông. Vì chuyện này Phượng Thiên lúc nào cũng cảm thấy áy náy nhưng tuyệt đối là không có hối hận.

“Đúng vậy, gặp được nàng, cùng nàng sinh ra một đôi hài tử đã là chuyện may mắn nhất kiếp này của ta.” Phượng Thiên ôn nhu nở nụ cười, cúi đầu cắn lên cánh môi của nàng.

“Đã lớn tuổi rồi mà còn không đứng đắn.” Tần Lạc Mai hung hăng nhéo bên hông của trượng phu, mặt đỏ ửng, đôi mắt như nước mùa thu long lanh ngấn lệ: “Chàng luôn thích khi dễ ta, nếu làm ta không vui ta nhất định sẽ mang Nguyệt nhi cùng Kình nhi trốn đến một nơi thật xa, để chàng cả đời cũng không tìm được.”

Phượng Thiên cười trầm thấp, hiển nhiên không để lời nói của nàng vào tai, một bàn tay thuận thế tiến vào trong áo, khiến cho Tần Lạc Mai hoảng sợ hô lên một tiếng.

“Chàng dám!”

Còn chưa để nàng tiếp tục kêu lên, Phượng Thiên nhanh chóng cúi đầu, ngăn chặn thanh âm phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều. Thê tử vừa mềm mại vừa yểu điệu trong lòng, làm xương cốt Phượng Thiên đều mềm nhũn, vừa muốn cởi bỏ áo ngoài của nàng thì đột nhiên từ ngoài truyền đến một thanh âm.

“Phụ thân người có ở trong đó không?” Phượng Kình gấp gáp gõ cửa, đợi một hồi cũng không thấy phụ thân đi ra, trong lòng càng thêm chắc chắn phụ thân đã biết chuyện xấu của mình.

“Thiếu gia… Có lẽ tướng quân đã sớm ra ngoài.”

“Vậy sao? Lúc nãy rõ ràng ta nghe thấy tiếng của mẫu thân mà.” Nếu phụ thân đã phát hiện thì tốt nhất hắn vẫn nên đừng giấu thì hơn, hắn thành thật nhận tội, đến lúc đó có nương trợ giúp phụ thân chắc chắn sẽ không làm khó mình.

Nhị Cúc một bên sắc mặt có điểm khó coi, trong lòng không khỏi mặc niệm cho thiếu gia, lúc này làm phiền tướng quân có khác gì đi tìm chết.

Một lúc sau, cánh cửa đột nhiên mở ra, Phượng Thiên đôi mắt đục ngầu, gương mặt anh tuấn mang theo phẫn nộ, nghiến răng hung hăng nhìn hắn.

“Nghịch tử ngươi tới thật đúng lúc!”

Phượng Kình kém chút bị bộ dáng của Phượng Thiên dọa ngất, yết hầu di chuyển, vội vàng mở miệng.

“Phụ thân lần này là ta không đúng, ta biết ta sai rồi xin người giơ cao đánh khẽ!” Nói xong ánh mắt len lén nhìn Phượng Nguyệt Hi, khẩn cầu nàng giúp đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.