Tuyệt Sắc Đan Tôn

Chương 55: Chương 55: Yêu Nghiệt




Đúng lúc này, Phượng Thiên từ xa đi tới, trông thấy Phượng Kình không ngừng quấn lấy Phượng Nguyệt Hi, sắc mặt liền trầm xuống.

“Ngươi còn không mau đi luyện thương pháp, lại còn ở đây làm phiền tỷ tỷ của ngươi.”

Trông thấy phụ thân đến, Phượng Kình cũng không dám lười biếng, nhanh chóng quay trở về, tiếp tục luyện thương pháp.

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Phượng Thiên ngoài miệng tuy là khiển trách nhưng trong lòng lại âm thầm vui mừng, nhi tử ngày thường ham chơi, bây giờ lại có hứng thú với tu luyện hắn làm sao có thể không cao hứng.

Ánh mắt còn đang rơi trên người Phượng Kình, đến khi nhìn sang Phượng Nguyệt Hi, trông thấy nàng tựa hồ có chuyện muốn nói, hắn liền mở miệng hỏi.

“Nguyệt Nhi có chuyện gì không?”

Phượng Nguyệt Hi khẽ gật đầu, sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một tấm bản đồ, không nhanh không chậm chỉ lên địa điểm đánh dấu.

Phượng Thiên ánh mắt thoáng lướt qua, tức khắc mày nhíu thật chặt, hắn còn không hiểu ý của nữ nhi sao, không nghĩ đến lá gan của nàng cũng thật lớn, vậy mà dám tiến về Mê Ảnh Sâm Lâm, phải biết cho dù có là cường giả ít nhiều đối với nơi này cũng có vài phần kiêng kị.

Đối mặt với ánh mắt tràn ngập mong đợi của Phượng Nguyệt Hi, Phượng Thiên có chút do dự, nhưng rất nhanh liền đưa ra quyết định.

“Không được, chuyện này quá nguy hiểm tốt nhất con đừng có nhắc lại với ta.” Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

Tuy nhiên Phượng Nguyệt Hi cũng không có ý định từ bỏ, chậm rãi đuổi theo phụ thân.

Một lúc sau, Phượng Thiên cuối cùng cũng không nhịn được mà dừng lại cước bộ, xoay người lạnh nhạt nói.

“Rốt cuộc con có ý gì? Muốn đi theo ta đến bao giờ?” Nhất thời Phượng Thiên cảm thấy vô cùng đau đầu, hắn cũng không dám nặng lời với nữ nhi, hơn nữa nàng từ trước đến nay vẫn luôn nghe lời, không hiểu sao lần này lại đột nhiên trở nên ngang bướng.

“Mê Ảnh Sâm Lâm không phải là nơi người bình thường có thể đến, với thực lực bây giờ của con vẫn là nên ngoan ngoãn tu luyện thì hơn...”

Phượng Thiên còn chưa dứt lời, từ xa đã có một lão nhân đi đến, nhanh chóng cắt đứt lời của hắn.

“Tiểu tử, không phải ngày xưa ngươi cũng như vậy sao?”

Nhìn thấy lão nhân trước mặt, không chỉ Phượng Nguyệt Hi mà ngay cả Phượng Thiên cũng không khỏi kinh ngạc.

“Khương thúc, ngươi tìm ta là có chuyện gì không?”

Người đến không ai khác chính là Khương Tử Ngôn, e rằng trong phủ đệ này chỉ có gia gia cùng Khương lão mới dám gọi Phượng Thiên một tiếng tiểu tử.

“Ai nói ta tới tìm ngươi, ta là đến tìm nha đầu này.” Khương Tử Ngôn cũng lười để ý đến hắn, hướng mắt về phía Phượng Nguyệt Hi nhàn nhạt mở miệng.

“Ngọa Long Ngâm lần trước ta dạy ngươi, ta đã hoàn thành khúc phổ, có thời gian rảnh rỗi có thể lấy ra nhìn xem.”

“Khương thúc, ngươi từ khi nào dạy Nguyệt Nhi cầm âm.” Phượng Thiên không khỏi ngây người, phải biết thực lực của Khương Tử Ngôn không hề thua kém Sở Thiên Duật, nếu không phải bị phế bỏ hai tay chỉ sợ đã sớm ngày đột phá lên cảnh giới Võ vương.

Đối với cầm sư phế bỏ hai tay không khác gì phá hủy đi toàn bộ kinh mạch, cảnh giới cũng không thể đề thăng, tuy nhiên Khương Tử Ngôn lại không có ý định thu đồ đệ, cho dù có rất nhiều người muốn bái vào môn hạ nhưng hắn lại không hề để mắt, không nghĩ đến lại có hứng thú với Phượng Nguyệt Hi, ngay cả Ngọa Long Ngâm một trong khúc phổ trấn phái cũng giao cho nàng.

“Nữ nhi của ngươi ta cảm thấy rất thuận mắt, thiên phú lại không tồi, vì vậy liền giáo nàng qua một thoáng...” Nói đến đây, Khương Tử Ngôn dừng lại, đôi mắt khẽ híp lại, liếc qua Phượng Nguyệt Hi rồi ánh mắt dừng trên người Phượng Thiên, tiếp tục nói.

“Mặc dù Mê Ảnh Sâm Lâm có rất nhiều yêu thú, nhưng chỉ cần không tiến vào sâu cũng sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm, hơn nữa nha đầu này cũng sắp đột phá lên Võ sĩ, thiếu hụt nhất không phải là tu vi mà chính là kinh nghiệm thực chiến.”

Phượng Thiên thần sắc kinh ngạc nhìn về phía Phượng Nguyệt Hi: “Nguyệt Nhi từ khi nào con đạt đến Võ đồ đỉnh cấp...”

Chẳng lẽ ngày hôm qua nàng vẫn còn che giấu thực lực?

Phượng Nguyệt Hi suy nghĩ một lúc, nghĩ đến phụ thân nhất định sẽ không hại mình, nàng không chút do dự thả ra một đoàn linh khí.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị nhưng Phượng Thiên vẫn bị dọa sợ không nhẹ, gương mặt hiện rõ vẻ kinh hỉ, không đến một tháng có thể từ một người bình thường đạt đến cảnh giới Võ đồ đỉnh cấp, tốc độ như vậy đã không phải là thiên tài mà là chân chính yêu nghiệt.

“Tốt! Tốt! Tốt!... Không nghĩ đến ta vẫn còn xem nhẹ nữ nhi của mình.” Phượng Thiên kích động, hai tay nắm chặt bả vai của nàng.

“Thế nào, ngươi còn muốn ngăn cản nha đầu này không? Ta nhớ trước kia không phải lúc nào ngươi cũng đòi đi theo phụ thân ra chiến trường sao?”

Nghe vậy, ý cười trên mặt Phượng Thiên liền thu liễm: “Chuyện này...”

Hiển nhiên Phượng Thiên cũng biết hoàn cảnh của nữ nhi nhưng hắn cũng không muốn nàng gặp phải nguy hiểm, vì vậy nhất thời liền rơi vào trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.