“Em không thể chỉ sống vì anh nhưng em
có thể chết vì anh, điều này không cần hoài nghi".
Sáng hôm sau, thím Vương vừa tỉnh giấc, bước tới phòng
khách liếc thấy hai người nằm ngủ trên tấm thảm, kêu lên một tiếng “ôi” rồi vội
vàng bịt mắt, miệng hét lớn, “A di đà Phật, a di đà Phật..”.
Hai người vừa ngủ chưa lâu liền bị đánh thức. Nguyễn
Thiệu Nam ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, việc khinh suất sau khi
say rượu tối qua đã không nhớ rõ, day huyệt Thái Dương quở trách: “Thím Vương,
sáng sớm đã kêu la gì vậy?”.
Vị Hi kéo quần áo trốn sau lưng anh, hơi lúng túng đẩy
đẩy anh. Nguyễn Thiệu Nam mở mắt nhìn, hóa ra toàn thân anh trần truồng, không
có gì che đậy.
Anh lập tức tìm đồ che đi, “Xin lỗi thím Vương, bọn
cháu hôm qua...”.
Người phụ nữ đứng tuổi sớm đã quay lưng đi, cười ha ha
nói: “Không sao, không sao, tôi chưa nhìn thấy gì hết. Lát nữa tôi về nhà, hai
người trẻ tuổi cứ việc đóng cửa, thích điên cuồng thế nào thì điên cuồng thế
ấy, ha ha...”.
Trước khi đi còn không quên nhìn Vị Hi một cái, dường
như đang nói: Cô bé, lần này đã túm được cậu ta rồi.
“Thím Vương sao vậy? Cười thật lạ”. Nguyễn Thiệu Nam
vừa mặc quần áo vừa hỏi.
Vị Hi liếc anh một cái, bình thản nói: “Chắc cười khi
anh không mặc quần áo, không đáng coi bằng cậu cháu trai nhà thím ấy”.
Nguyễn Thiệu Nam hận đến mức nghiến răng, cánh tay dài
kéo cô lại.
“Ôi!”. Vị Hi khẽ kêu lên, người nằm gọn trong lòng
anh, trán toát mồ hôi.
Nguyễn Thiệu Nam đỡ cô đứng thẳng, căng thẳng nhìn
cô:“Thế này là thế nào?”.
Vị Hi lắc đầu, “Không sao...”.
“Đau đến mức toát mồ hôi còn nói không sao?”. Nguyễn
Thiệu Nam rút khăn giấy tỉ mỉ lau cho cô, đột nhiên nhớ đến điều gì đó.
“Có phải... chỗ đó bị rách không?”.
Vị Hi lắc đầu, “Chắc không, có thể phần mềm bị tổn
thương, cẩn thận chút sẽ không sao".
Cô đẩy anh ra, thử tự đứng lên nhưng vừa cử động liền
thấy đau.
“Không được, hay là anh đưa em đi viện". Anh nói
xong liền bế cô lên.
“Ái...”. Anh không cử động còn đỡ, vừa động đậy liền
làm cô đau vô cùng. Một người đàn ông to lớn như anh thõng tay đứng đó, có chút
luống cuống.
Vị Hi nén cơn đau nói: “Thực sự không sao, anh ngồi
xuống đi, bình tĩnh chút nào”.
Anh vẫn không yên tâm, “Sao em biết? Nhỡ may bị thương
nghiêm trọng, chậm trễ thì làm thế nào? Hay là đi xem xem, được không?”.
Vị Hi không nén được thở dài, “Anh à, em dù sao cũng
đã ở "Tuyệt sắc" ba năm. Chưa từng ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn
chạy. Nếu bị rách, em chỉ sợ đã chảy máu đầm đìa rồi, làm sao có thể đợi đến
lúc này chứ?”.
Nguyễn Thiệu Nam lúc này mới thở phào, khom người bế
cô lên, “Vậy anh đưa em lên tầng uống thuốc, hôm nay đừng đi lung tung. Nghỉ
ngơi cho khỏe”.
Vị Hi gật đầu.
Sau khi bố trí ổn thỏa
cho cô trong phòng ngủ, Nguyễn Thiệu Nam hỏi cô, “Muốn ăn gì nào? Anh đi mua.
Bánh bao nhân thịt cua nhé?”.
Cô lắc đầu, “Em rất đau đầu, muốn ngủ một lát”.
Anh đứng lên kéo rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng, căn
phòng trong chốc lát giống như hoàng hôn, tất cả đồ dùng trong phòng đều được
bao phủ một lớp màu đỏ nhàn nhạt.
Nhưng anh không rời đi chỉ ngồi bên cạnh cô, bàn tay
to với vết chai mỏng lưu luyến xoa mặt cô, cảm giác hơi nhột, hơi thoải mái,
không hề thấy ghét.
Vị Hi mở mắt, bất đắc dĩ nhìn anh, “Anh cứ quấy rối em
như vậy, em ngủ sao nổi chứ?”.
Anh cúi đầu hôn lên mắt cô, thở dài, “Hôm qua anh đã
cử người thông báo với Lục Tử Tục, anh sẽ không ngừng lại việc thu mua Thái
Hoàng, Dịch Thiên sát nhập Thái Hoàng là xu thế tất yếu, Dịch Thiên sẽ làm chủ
Thái Hoàng”.
Vị Hi khẽ run, “Anh vẫn muốn diệt tận gốc".
"Nhưng, sản nghiệp chưa bị thua lỗ của nhà họ Lục
có thể giữ lại. Anh sẽ kêu kế toán hạch toán tài sản trong nước và ở nước ngoài
của bọn họ bao gồm tất cả tài sản cố định và tài sản lưu động trong đó, đại
khái còn lại mười triệu tệ. Món tiền này tuy không lớn nhưng anh không thể để
người nhà họ Lục cầm, vậy chẳng khác nào tự anh để lại hậu họa. Vì thế anh đưa
ra một điều kiện, chỉ cần họ chuyển toàn bộ tài sản nhà họ Lục vào tên em, anh
sẽ ngừng truy kích, từ nay về sau... việc trước kia không tính”.
“Cái gì?”. Vị Hi quả thật không dám tin vào tai mình,
cẩn thận ngồi dậy, “Ý anh nói anh bằng lòng cho hai đứa trẻ một con đường
sống?”.
“Ừ, Lục Tử Tục đã đồng ý, chỉ cần em có thể chăm lo
cuộc sống sau này của hai đứa trẻ, ông ta bằng lòng đưa ra số tài sản còn lại.
Hôm nay luật sư sẽ vạch ra nội dung cụ thể của giấy chuyển giao, ngày mai sẽ
tới phòng quản trị kí tên. Từ nay về sau, tài sản còn lại của nhà họ Lục do em
toàn quyền quyết định, em muốn bỏ qua ai, muốn chăm sóc ai, muốn hợp tác với
ai, tự mình tính toán nhé”. Anh thở dài, “Đây là cách vẹn cả đôi đường duy nhất
mà anh có thể nghĩ ra”.
Vị Hi giơ tay chạm vào mặt anh, “Cảm ơn anh, em cũng
thay mặt hai đứa trẻ cảm ơn anh”.
Nguyễn Thiệu Nam nắm tay cô, “Không cần, nhưng em nắm
những thứ này trong tay, sau này trong lòng nhất định phải có tính toán trước.
Người nhà họ Lục chính bởi thấy em còn nhỏ tuổi, tốt bụng, không chống đỡ nổi
vài câu mềm yếu, nên nhiều lần tìm đến em. Bây giờ em cảm thấy đáng thương vì
bọn họ bơ vơ, sau này một mai họ đắc chí, chưa hẳn nhớ đến em. Anh lại không
thể lúc nào cũng để ý đến em, tự mình cảnh giác một chút, đừng bị lừa bởi những
lời nói ngọt ngào nhất thời của bọn họ thì anh yên lòng rồi”.
Vị Hi lập tức nói: “Anh yên tâm, em chỉ để ý đến hai
đứa trẻ thôi. Chúng quá nhỏ, em không cách nào thờ ơ không quan tâm. Em nghĩ...
chi bằng chúng ta gửi hai đứa trẻ ra nước ngoài, tránh để chúng
bị ảnh hưởng bởi tình hình trong nước, bị những người có dụng tâm khiêu khích
lợi dụng. Còn Ấu Hi nữa, em nghĩ cũng
đưa con bé đi, bây giờ nó đã liệt, nói cũng không nói được, hàng ngày phải sống
dựa vào máy thở, em hi vọng kĩ thuật công nghệ cao ở nước ngoài có thể giúp
nó”.
Nguyễn Thiệu Nam gật đầu, "Như vậy cũng coi là
thỏa đáng". Sau đó anh thở dài, “Hi vọng chúng ta không nuôi ong tay
áo...".
Vị Hi ghé mặt lên vai anh, khẽ giọng nói: "Xin
lỗi, em biết anh đưa ra quyết định như vậy khó khăn nhường nào. Anh yên tâm,
đợi chúng lớn lên, em nhất định sẽ dạy bảo chúng thật tốt, tuyệt đối không để
anh hối hận bởi quyết định ngày hôm nay".
Người đàn ông nâng mặt cô lên, khẽ nói: "Không
cần nói với anh điều này, chẳng phải anh từng nói, chỉ cần em vui, em cần cái
gì anh đều cho em...".
Lời nói cuối cùng mơ hồ trong nụ hôn nóng bỏng triền
miên, Nguyễn Thiệu Nam vừa ôm Vị Hi liền động vào nơi bị thương, cô khẽ thở hổn
hển, đau đến mức nhíu mày.
Người đàn ông dừng lại, không dám khinh suất lần nữa,
khẽ ôm cơ thể cô, áy náy nói: "Xin lỗi, đã nói sẽ không ức hiếp em nữa,
kết quả lại...".
“Đừng nói nữa, xét cho cùng em cũng có chỗ không đúng.
Biết rõ anh đang tức giận, không nên dùng lời nói công kích anh. Thiệu Nam, em
không biết sau khi anh rời nơi này, rốt cuộc đã gặp những chuyện gì. Nhưng em
có thể cảm nhận được, trong lòng
anh luôn ẩn giấu một luồng khí tàn bạo, cho dù khi đối diện với em, anh cũng không
khống chế được”.
Cơ thể anh khẽ run, thấp giọng nói: "Vị Hi, anh
chưa từng muốn làm tổn thương em...".
Cô gật đầu: "Em hiểu, từ giây phút em quyết định
ở bên anh, em đã biết, em sẽ chịu đựng điều gì bởi xuất thân và dòng họ mình
không thể lựa chọn. Thiệu Nam, em chỉ muốn nói với anh, em yêu anh, từ năm mười
bốn tuổi em đã yêu anh. Em yêu con người trước kia của anh, càng thương con
người hiện tại của anh. Anh coi như đền bù cũng được, cái gì cũng đều được. Chỉ
hi vọng anh nể tình em, có thể quên đi vết thương nhà họ Lục mang đến cho anh,
em không quan tâm bản thân mình trở thành người bị giày vò ở giữa hai bên,
nhưng em lo lắng cho anh. Lo anh sẽ càng đi càng xa, lo anh bị hận thù làm mờ
mắt, quên đi bản tính từng thiện lương của mình".
Cô ngẩng mặt nhìn anh, ánh mắt cố chấp dường như muốn
đem những lời phía sau khảm sâu vào đáy tim anh, “Em là người phụ nữ như vậy
đấy, không thể chỉ sống vì anh, bởi sống không dễ dàng, chỉ dựa vào tình yêu
thì không thể chống đỡ nổi toàn bộ gánh nặng của cuộc sống. Nhưng em có thể
chết vì anh, điều này không cần hoài nghi”.