Khi ở trong nước họ nghèo khó nhất, yếu
đuối nhất, nơi đất khách quê người, với thân phận phụ nữ, họ chịu sự áp bức và
lăng nhục tàn khốc nhất, chịu sự chà đạp của đàn ông nước ngoài, dùng tiền bán
thân xác của bản thân để nuôi sống người thân nơi quê nhà, nhưng mãi mãi không
còn mặt mũi nào trở về cố hương.
Hội chứng tăng thông khí chẳng phải bệnh nghiêm trọng
gì, ngày hôm sau Vị Hi đã có thể xuất viện.
Những ngày sau khi xuất viện, tất cả đều dường như rất
bình yên. Gần tới cuối tuần, cô vừa bận đi học, vừa bận đi làm, hơi rảnh chút
liền xách giá vẽ cùng bạn ra ngoài vẽ thực tế. Cô dùng hết tất cả các biện pháp
không để bản thân có thời gian trống, vì chỉ cần dừng lại cô liền cảm thấy
thành phố này đến bầu trời cũng màu xám.
Khoa thông báo cô chuẩn bị giấy tờ, học bổng đó đã
được phê chuẩn, chỉ cần nộp một số tài hệu là có thể làm xong thủ tục. Khi Vị
Hi nhận được tin này, cô chẳng có cảm giác gì. Vì cô biết, điều này không nói
lên điều gì, cũng không thay đổi được cái gì.
Nguyễn Thiệu Nam thích
dỗ dành cô, giống như hồi nhỏ, mỗi lần cô đau lòng buồn bã, anh đều sẽ mua vài
món quà nhỏ để làm cô vui. Nhưng điều này không thay đổi được vận mệnh của cô.
Anh đã nói sẽ không buông tha cho cô, cả đời sẽ không
buông tha.
Tháng mười hai, thành phố ven biển không có mùa đông
này lại có một trận tuyết lớn. Người già đều nói đây là kì tích mấy chục năm
chưa từng thấy.
Buổi sáng tỉnh dậy, qua cửa sổ mờ mờ, Vị Hi nhìn thấy
từng đám từng đám bông tuyết lớn từ trên trời bay xuống.
Như Phi rất thích thú, dùng tay áo lau sạch một khoảng
kính, hưng phấn nhìn ra ngoài, “Nhanh ra xem này Vị Hi, đây là lần đầu tiên
mình nhìn thấy tuyết từ bé đến giờ, là tuyết thật nhé!”.
Vị Hi ôm chăn nhìn cô cười, Như Phi thực sự là một
người rất dễ thỏa mãn.
Thời tiết xấu nên họ ăn sáng ở nhà, khi Như Phi mang
đồ ăn sáng trở về thuận tay cầm theo một tờ báo lá cải. Cô vừa ăn quấy vừa đọc
vô cùng thích thú. Đột nhiên, cả người cô sững lại trước một mẩu tin.
Cô ngẩng đầu nhìn Vị Hi đang uống trà, đẩy tờ báo cho
Vị Hi, “Vị Hi, chị gái cậu... treo cổ tự sát ở biệt thự nhà họ Lục”.
“Cái gì?”. Vị Hi suýt sặc.
“Tự cậu đọc đi” Như Phi chỉ vào mẩu tin trên tờ báo.
Vị Hi giật lấy.
“Trên đó viết, cô ta phải bồi thường tất cả tài sản
của mình cho hợp đồng hàng hóa giao sau, còn nợ ngân hàng một khoản tiền lớn.
Chồng cô ta giậu đổ bìm leo, không những lyhôn
với cô ta còn tuyên bố vạch rõ ranh giới với nhà họ Lục. Còn nữa, ủy ban quản
lí chứng khoán Trung Quốc đang điều tra việc cô ta làm giả sổ sách lừa gạt các
nhà đầu tư nhỏ, một khi kết thúc vụ án, cô ta sẽ ngồi tù. Cô ta chịu không nổi
áp lực, treo cổ tự tử ở biệt thự Bắc Cảnh, thi thể một tuần sau mới được phát
hiện'’.
Vị Hi nhíu mày, tự nói một mình: “Biệt
thự Bắc Cảnh? Đó là nhà cũ của nhà họ Lục, đã bị bỏ hoang rất lâu rồi”.
Đột nhiên cô cảm thấy lạnh buốt như bị nghẹt thở, lần
trước Nguyễn Thiệu Nam nói anh
bảo đảm sau này nhà họ Lục sẽ không còn ai đến quấy rầy cô nữa. Hóa ra anh bảo
đảm sẽ khiến chị gái cô chết!
“Nhìn bức ảnh này, chắc khi phá cửa lớn cảnh sát chưa
tới, phóng viên đã tới trước rồi. Ảnh chụp thành như vậy còn có thể đăng lên,
nhà họ Lục thực sự đổ rồi, bây giờ giậu đổ bìm leo”.
“Chắc đã đến bước đường cùng rồi…” Vị Hi thở dài, “Chị
ta luôn vẫn rất xinh đẹp, còn nhớ hồi nhỏ, mỗi lần ra ngoài đều phải trang điểm
cho mình giống một công chúa cao quý, không ngờ bây giờ... Người Trung Quốc coi
trọng việc người chết được yên nghỉ, còn sống có xấu xa hơn nữa thì sau khi
chết cũng nên được tôn trọng. Bức ảnh như vậy cũng chụp được, giới truyền thông
thật vô nhân đạo”.
Như Phi khẽ cười một tiếng, “Ngày trước khi cô ta cắt
quần áo của cậu, cắt tóc cậu, bôi nước ớt lên mặt cậu, chắc cũng chẳng ngờ bản
thân sẽ có ngày hôm nay”.
Vị Hi buông tờ báo xuống, đặt sang một bên, “Thực ra
chị ta vẫn coi như là người tốt ở nhà họ Lục, tính khí công chúa, nhưng đầu óc
đơn giản. Đáng sợ nhất là anh hai mình, miệng nam mô, bụng bồ dao găm, một
chiêu đã có thể đẩy người ta vào chỗ chết. Trước đây chính là ác ma, bây giờ
không biết có thể trở thành cái dạng gì”.
Như Phi nghĩ một chút, đột nhiên rất nghiêm túc nói
với người đối diện: “Vị Hi, cậu có từng nghĩ, có lẽ vô nhân đạo không phải giới
truyền thông mà có người bày mưu kế cho họ làm như vậy”.
Nghe câu này, Vị Hi sững lại.
“Mình luôn cảm thấy Nguyễn Thiệu Nam đang
dùng cách của riêng mình để báo thù cho cậu. Không! Nên nói là phục thù cho cả
hai người cậu... Anh ta thực sự rất yêu cậu”.
Vị Hi nhìn cô có chút kì lạ, “Trước đây cậu đâu có
thái độ này, sao thay đổi lập trường nhanh như thế?”.
“Mình chỉ cảm thấy chúng ta có phải quá bi quan rồi
không? Nguyễn Thiệu Nam dĩ
nhiên phải báo thù rửa hận, nhưng nếu anh ta thực sự yêu cậu, anh ta chưa hẳn
sẽ giận cá chém thớt sang cậu. Hơn nữa từ trước đến nay, nhà họ Lục đối xử với
cậu như thế nào, Nguyễn Thiệu Nam biết
rất rõ”.
Vị Hi lại thở dài, “Cậu tưởng rằng mình chỉ sợ bị anh
ấy giận cá chém thớt ư?”.
Như Phi có chút không hiểu, “Cậu còn sợ gì?”.
Vị Hi do dự một lúc, lát sau mới nói: “Như Phi, còn
nhớ không, trước đây chúng ta cùng xem bộ phim ‘Trông
về quê hương’. Chúng ra đều rất thương các cô gái Nam Dương, khi ở trong nước
họ nghèo khó, yếu ớt nhất, nơi đất khách quê người, với thân phận phụ nữ, họ
chịu sự áp bức và lăng nhục tàn khốc nhất, chịu sự chà đạp của đàn ông nước
ngoài, dùng tiền bán thân xác của bản thân để nuôi sống người thân nơi quê nhà,
nhưng mãi mãi không còn mặt mũi nào trở về cố hương”.
“Mình nhớ, mộ họ ở Nam Dương quay lưng về cố hương”.
Như Phi nhìn Vị Hi với vẻ kì lạ, “Sao đột nhiên cậu nghĩ tới chuyện này?”.
“Tự nhiên cảm thấy như vậy, mẹ của Nguyễn Thiệu Namnăm
đó ở Mỹ…”
Vị Hi không nói tiếp được nữa, Như Phi trợn tròn mắt,
ánh mắt mạnh mẽ nhìn Vị Hi, Vị Hi khẽ gật đầu. Như Phi giật mình bịt miệng, một
lúc lâu sau mới lắp bắp hỏi: “Không... Không phải chứ, sao có thể như vậy?”.
“Khi ấy nhà họ Nguyễn đã hoàn toàn bị sụp đổ, giống
như tình hình nhà họ Lục bây giờ, giậu đổ bìm leo. Hai mẹ con họ trốn đi Mỹ
không một xu dính túi. Lục Tử Tục…” Vị Hi thở dài một tiếng, “Mình không thể
không nói, ông ta giỏi trong việc đùa giỡn với kẻ thù của mình, thậm chí đến cô
nhi quả phụ cũng không tha. Ông ta nhanh chóng tìm được bọn họ, ông ta không
thủ tiêu mà nghĩ ra cách hay hơn để giày vò bọn họ. Ông ta sử dụng mối quan hệ
của mình ở Mỹ khiến mẹ con họ đến công việc rửa bát cũng không tìm được. Thậm
chí ông ta còn phái người đánh gãy chân Nguyễn Thiệu Nam,
không có tiền thuốc, Nguyễn Thiệu Nam sẽ tàn
tật cả đời. Khi đó, hai mẹ con họ lên trời không lối, xuống địa ngục không
xong. Mẹ anh ấy là một người phụ nữ, ngoài bán mình, bà còn có thể dựa vào cái
gì để cứu con trai mình đây?”.
Như Phi lắc đầu, “Người mẹ vĩ đại... Điều đó, Vị Hi,
mạo phạm nói một câu, trước đây mình chỉ cảm thấy cha cậu mặt người dạ thú, bây
giờ mình mới phát hiện hóa ra ông ta căn bản không bằng cầm thú”.
Vị Hi cười, “Không cần cảm thấy mạo phạm, đánh giá của
cậu tương đối đúng trọng tâm".
“Nhưng việc này chắc được giấu kín, sao cậu biết rõ
ràng như vậy?”.
“Giấu kín?”. Vị Hi lắc đầu thở đài, “Căn bản một chút
cũng không giấu kín, khi ấy việc này trong xã hội thượng lưu hầu như ai cũng
biết. Lục Tử Tục thậm chí còn tìm người chụp ảnh mẹ anh ấy đứng đường kéo khách
ở Mỹ, phát tán rộng rãi, trong khoảng thời gian ngắn khiến bà trở thành trò
cười trà dư tửu hậu của các phu nhân”.
Như Phi kêu lên, “Trời ạ! Ông ta... điều này quá vô
sỉ, có thù sâu hận lớn gì mà hà tất phải tuyệt tình như vậy?”.
Vị Hi nhìn Như Phi, ánh mắt nặng nề, “Đây chính là chỗ
đáng sợ nhất của Lục Tử Tục. Giết gà dọa khỉ, ông ta muốn tất cả mọi người đều
sợ hãi, không dám đối đầu với ông ta. Trước đây ở nhà họ Lục, ông ta từng nói
với các con, đến bây giờ mình vẫn không thể quên”.
“Ông ta nói gì?”.
“Ông ta nói, báo thù một người, không nhất định phải
giết anh ta, mà phải tìm cách khiến anh ta sống không bằng chết. Tấn công một
người, không nhất định phải hủy hoại cơ thể anh ta, mà phải hủy hoại tôn nghiêm
của anh ta. Phải khiến anh ta nhớ đến con liền sợ đến run rẩy, cảm thấy tự thẹn
kém người, không còn mặt mũi nào. Đây mới là cách thức hoàn toàn hủy diệt một
người'’.
Nhu Phi chấn động kinh hãi đến mức không thốt lên
lời,“Bây giờ cuối cùng mình đã biết vì sao tất cả những hành động của các anh
chị của cậu lại vô sỉ đến thế, hóa ra bắt nguồn từ lời dạy này”.
Vị Hi cười châm biếm, “Không sai, làm con của ông ta,
hoặc phát rồ mất trí, hoặc bi quan chán đời, sẽ không có đứa nào bình thường.
Ông ta giống con sư tử, đẩy con mình từng đứa xuống vách núi rồi nhìn chúng
trèo lên, đứa mạnh nhất mới có thể trở thành vua. Cả đời ông ta sùng bái nhất
chính làDarwin, coi thuyết tiến hóa của Darwin là kinh
điển, tin tưởng hoàn toàn”.
“Bây giờ mình cuối cùng đã hiểu vì sao sự báo thù của
Nguyễn Thiệu Nam lại
điên cuồng đến thế. Có mối thâm thù biển máu như vậy, không ai không phát
điên”.
Vị Hi lắc đầu, mắt chăm chú nhìn tờ báo vừa được xếp
gọn gàng, “Bây giờ anh ấy không chỉ đang báo thù mà còn đang thanh toán. Còn
nhớ mấy chuyện lần trước bọn mình nghe được ở quán ăn ngoài trời không?”
“Những người bị Nguyễn Thiệu Nam khiến
cho tan cửa nát nhà, phần lớn đều hợp tác với cha mình năm đó. Những người tham
gia vào việc này, những người biết việc này năm đó đều bị anh ấy thanh toán
từng người, một người cũng không bỏ qua”.
Sắc mặt Như Phi đột nhiên trắng bệch, ớn lạnh từ đáy
lòng, cô nắm cánh tay Vị Hi, “Ý cậu nói cậu cũng là một trong số đó ư?”.
Như Phi hi vọng mình nghĩ sai, nhưng câu trả lời của
Vị Hi lại hoàn toàn chứng thực suy đoán của cô.
“Đối với Nguyễn Thiệu Nam mà nói,
mình là một nhân chứng, cũng là một người ghi lại. Mình chứng kiến đoạn lịch sử
bị áp bức và lăng nhục của anh ấy, ghi lại quá khứ bi thảm của anh ấy. Mình
không phủ nhận, có lẽ anh ấy hơi thích mình, vì vậy anh ấy vẫn chưa xuống tay
tàn nhẫn với mình, nỗi vui mừng kinh ngạc được trùng phùng tạm thời che đi tất
cả. Nhưng đợi anh ấy thanh toán sạch sẽ những người kia, đợi anh ấy bước ra
khỏi nỗi vui mừng, người cuối cùng cần thanh toán chính là mình”.
Như Phi thực sự hoảng sợ, cô không ngờ sự việc có thể
phát triển tới mức này, “Nhưng kết quả cũng chưa hẳn sẽ như vậy, nếu... anh ta
rất yêu cậu, nói không chừng anh ta sẽ không tính toán mấy thứ đó?”.
Vị Hi thở dài, nhìn vào mắt Như Phi nói: “Cậu cũng
nói, chỉ là ‘nếu’”.