Nếu anh thực sự muốn, thì thần thánh
cũng chẳng cứu nổi em.
Buổi trưa, một mình Nguyễn Thiệu Nam ngồi ở vị trí sát
cửa sổ trong nhà hàng uống cà phê. Tuy là buổi trưa nhưng vì ánh nắng thiêu đốt
bên ngoài, nhà hàng không đông người lắm.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, lần đầu tiên Cốc Vịnh Lăng
đến muộn. Cô ấy là người vô cùng đúng giờ, chưa bao giờ giống những người phụ
nữ khác, coi đến muộn là chuyện thường tình.
Có lẽ gặp chuyện gì rồi.
Đang nghĩ vậy thì người đã tới. Cốc Vịnh Lăng mặc một
bộ Prada vừa vặn lại mát mẻ, uyển chuyền bước tới, cho dù đây không phải nhà
hàng cơm Tây với phong cách tao nhã nhưng sự xuất hiện của cô cũng mang lại cảm
giác nhà tranh thêm sáng.
Nhân viên phục vụ bên cạnh lập tức kéo ghế cho cô, Cốc
Vịnh Lăng ngồi xuống mỉm cười nói: “Xin lỗi, công ty em có chút việc, phải nán
lại, cộng thêm tắc đường”.
Nguyễn Thiệu Nam mỉm cười gật đầu, không nói gì. Cốc
Vịnh Lăng cũng không lên tiếng nữa, nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên.
Khi dùng cơm, Nguyễn Thiệu Nam đột nhiên hỏi: “Nghe
nói chi nhánh công ty do em quản lí gần đây xảy ra vấn đề về tài chính, có cần
anh giúp không?”
Cốc Vịnh Lăng cười một cách tao nhã, “Không cần đâu,
tự em có thể giải quyết”.
Nguyễn Thiệu Nam gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Anh thích sự giỏi giang điềm tĩnh, biết tiến biết lùi của Cốc Vịnh Lăng. Không
giống các thiên kim tiểu thư nhà giàu, ngạo nghễ, khoác lác, rõ ràng chẳng biết
gì nhưng lại thích tự cho là đúng.
Người ta nói đàn ông thông minh thích phụ nữ ngốc,
thực ra đó chẳng qua chỉ là phụ nữ vô dụng lừa mình dối người mà thôi.
Càng là người đàn ông thông minh thì càng thích người
phụ nữ thông minh. Yêu đương giống như đánh cờ vậy, chỉ có thực lực tương đương
mới có hứng thú tiếp tục.
Ăn xong điểm tâm, nhạc trong nhà hàng hình như nhẹ
nhàng hơn, hai người thoải mái ngồi trên ghế sofa, dưới điều hòa mát lạnh, có
phần thư giãn, ung dung.
Nguyễn Thiệu Nam không ăn nhiều, gần đây anh luôn đau
đầu, uống cà phê không ít, vừa nói chuyện với Cốc Vịnh Lăng vừa nhìn phong cảnh
bên ngoài.
Đối diện nhà hàng là quảng trường trung tâm, hai giờ
chiều chính là thời điểm nắng độc nhất trong ngày, khắp nơi toàn là ánh nắng
mặt trời trắng lóa. Nhưng có một người đứng dưới nắng đang nhìn xnng quanh,
dường như đang chờ ai đó, mái tóc ngang vai xinh xắn, hình dáng mỏng manh hiện
lên một cách bất ngờ ở quảng trường rộng lớn ấy.
Vẻ mặt Nguyễn Thiệu Nam không hề thay đổi, vừa uống cà
phê vừa nhìn. Chỉ trong khoảnh khắc một người đàn ông bước tới, gương mặt đẹp
trai khiến người nào từng thấy đều khó quên ấy, họ từng có duyên gặp gỡ trong
bệnh viện, sau đó gặp lại trên những tấm ảnh.
Nguyễn Thiệu Nam lặng lẽ nhìn, nhìn cô xách hộp cơm
đứng dưới ánh nắng mặt trời như thiêu đốt, giống như con chim nhỏ nhào vào vòng
tay một người đàn ông, nhìn gương mặt bé nhỏ đỏ rực vì nắng, nhìn gã đàn ông đó
vô cùng thân thiết véo chiếc cằm nhọn của cô.
Sau đó hai người thân mật ngồi trên ghế dài dưới bóng
cây. Trán cô đầy mồ hôi, vẫn bận rộn trải một tấm báo trên ghế, rồi mới mở từng
tầng hộp cơm ra, màu đen là sushi, màu đỏ là cánh gà rán, đỏ đen tương phản,
màu sắc vô cùng đáng yêu.
Nguyễn Thiệu Nam vẫn nhớ mùi vị mấy món đó, đó từng là
bữa ăn đêm khi anh làm thêm, cô đặc biệt học để làm cho anh ăn. Mỗi lần Vị Hi
đều đựng trong hộp cơm đó, đặt vào lò vi sóng trong phòng uống trà một lát, mùi
thơm của cơm, thịt hun khói, rong biển, cánh gà thơm nức cả căn phòng.
Bây giờ người phụ nữ từng làm bữa ăn đêm cho anh cầm
đũa gắp một miếng sushi đưa vào miệng một người đàn ông khác, lại đưa chai nước
hoa quả trong túi cho anh ta uống.
Gã đàn ông đó cũng mãn nguyện ôm vai cô, quay mặt sang
nói chuyện với cô, chỉ để lại cho người xem một gương mặt nhìn nghiêng tuấn tú,
lấn át người khác.
Trời xanh mây trắng, gió nhẹ nắng ấm, quảng trường
nắng vàng, ghế đá trắng, đôi tình nhân tình cảm nồng thắm... một bức tranh rất
ấm áp, rất lãng mạn, khó trách đã thu hút con mắt của người đi đường.
“Thiệu Nam, thời gian không còn nhiều nữa, chiều nay
công ty em còn có một cuộc họp”. Cốc Vịnh Lăng nhìn đồng hồ, nhắc nhở người đàn
ông trước mặt, Nguyễn Thiệu Nam thu lại ánh mắt rồi nói: “Anh tiễn em”.
Khi họ đứng lên, Nguyễn Thiệu Nam mới phát hiện thực
ra anh vẫn chưa ăn no. Anh nhìn về phía quảng trường, Vị Hi rút ra một chiếc
khăn tay màu trắng đang lau mồ hôi cho Trì Mạch.
“Tối em có bận gì không?”. Lúc lấy xe, Nguyễn Thiệu
Nam hỏi vị hôn thê của mình.
“Không có việc gì ạ”.
Anh khởi động xe, “Vậy tới nhà anh nhé”.
Sau năm giờ chiều là giờ cao điểm, không khí nóng bức
dần dần tan đi, tiếng ồn ào vẫn chưa hết, mọi người đi đi lại lại dưới ánh
chiều tà, hoàng hôn của thành phố vẫn bộn bề và cô đơn như trước đây.
“Năm ngoái đêm nguyên tiêu.
Chợ hoa đèn rực sáng.
Ngọn liễu mảnh trăng treo.
Hoàng hôn người hẹn ước[1]”.
[1]
Bốn câu thơ trong bài Đêm nguyên tiêu của tác giả Âu Dương Tu, do Nguyễn Xuân
Tảo dịch.
Vị Hi viết mấy câu thơ này đằng sau bức tranh, sau đó
giao tác phẩm đã hoàn thành cho đôi vợ chồng già.
Cặp vợ chồng già nhận lấy rồi ngắm nghía, chỉ vài nét
vẽ song thần thái của họ đã hiện rõ trên trang giấy, hài lòng gật đầu tán
thưởng.
Ông lão lại nhìn chữ viết đằng sau, nắn nót đẹp đẽ,
lại có lực, không kìm được giơ ngón cái lên khen: “Cháu gái, chữ viết rất đẹp”.
Vị Hi cười, viết lên quyển sổ nhỏ của mình: “Hai bác
hài lòng là được rồi”.
Ông cụ vuốt râu cười ha ha, “Thơ nổi tiếng của Âu
Dương Tu tuy nhiều nhưng ta chỉ thích bài này. Cháu gái biết nửa sau không?”
Vị Hi hơi do dự, viết trên quyển sổ:
“Năm nay đêm nguyên tiêu.
Trăng với đèn như trước.
Chẳng gặp người năm qua.
Tay áo đầm lệ ướt”.
Nghĩ một chút lại viết:
“Lí Thanh Chiếu có một bài thơ, khúc điệu khác nhau mà
ý tình hay như nhau:
Gió lắng hương trần hoa đã hết, dậy muộn
chải đầu lười.
Vật đổi sao dời mọi vật thôi, chưa nói lệ
tuôn rồi[2]”.
[2]
Trích trong bài thơ Vũ Lãng Xuân của Lí Thanh Chiếu - hiệu là Dị An cư sĩ.
Ông lão nhìn xong gật đầu, “Vẫn là mấy câu thơ của Dị
An cư sĩ dùng rất tuyệt diệu, cháu gái, viết rất hay”.
Vị Hi cười, viết: “Cháu chỉ chuyên tu sửa tranh dầu
phương Tây, hiểu biết về thơ cổ Trung Quốc không nhiều, nhất thời cao hứng múa
rìu qua mắt thợ, khiến bác chê cười rồi”.
Ông cụ không nén được khen, “Đứa trẻ xinh đẹp như vậy,
tài hoa như vậy, đáng tiếc…”.
Thời gian không còn sớm nữa, Vị Hi kiểm kê lại một
chút thu nhập ngày hôm nay, mấy ngày này ổn nhất. Cô cất tiền vào người, thu
dọn đồ vẽ. Chính lúc này lại có tiếng hát rất hay từ xa vọng lại.
Cô quay người nhìn, hóa ra là một cô gái đang ôm đàn
guitar hát. Cô gái này hàng ngày đều đến đây, dùng giọng hát ngọt ngào, trong
vắt an ủi khách qua đường mệt mỏi.
Tiếng ca hôm nay êm tai hơn mọi khi, khiến không ít
khách vừa tan ca qua đường dừng chân đứng xem, thi thoảng có người vứt vài đồng
xu vào hộp đàn guitar của cô gái.
Đều là người lưu lạc nơi chân trời. Nhớ láng máng có
người từng nói, nơi phiêu bạt gọi là viễn xứ; nơi không thể quay về gọi là quê
hương. Còn thành phố này có bao nhiêu người ăn bữa hôm lo bữa mai, lang bạt kì
hồ, mất phương hướng trong sự ồn ào của ban ngày và phù hoa của ban đêm?
Cô ấy đang khe khẽ hát:
Tin rằng anh vẫn ở đây
Chưa từng rời xa
Tình yêu của em giống như thiên sứ bảo vệ
anh
Nếu sinh mệnh chỉ đến đây
Từ nay không có em
Em sẽ tìm một thiên sứ thay em yêu anh
…
Bài hát dễ thuộc được người ta hát đi hát lại, nhưng
không biết vì sao Vị Hi nghe thấy mấy câu này bất giác lại nước mắt lưng tròng.
Lúc này mặt trời đã chếch về phía tây, cảnh tượng chim
mỏi về rừng tìm chốn ngủ. Đứng ở nơi chốn phồn hoa nhất của thành phố, nhưng
tựa như đứng giữa nơi hoang vu, mù mịt, tương lai cũng biến thành hoang mạc,
mênh mông bát ngát.
Cô ngước nhìn ánh chiều tà, khẽ khép mắt lại.
Sau đó Vị Hi vẽ cảnh tượng xuất hiện trong đầu ngày
hôm đó thành một bức tranh sơn dầu màu xanh.
Trời đất hoang vu, gió độc cỏ dại, con chim nhỏ gãy
cánh bay ngược chiều gió... Tất cả mọi thứ đã từng hiện ra trong đầu giống như
thủy triều dũng mãnh, mang theo giấc mơ vô hạn và sức sống mạnh mẽ hiện lên
trên bức tranh.
Cô đặt tên bức tranh là “Ngược gió”, đồng thời viết
một câu bên cạnh như sau: Tương lai là nơi hoang vu bát ngát, đôi cánh bị gãy
của tôi đang bay lên...
Tiếng bước chân vang lên đằng sau, làm kinh động vô số
chú chim bồ câu trắng. Vị Hi thu dọn đồ vẽ xong, đột ngột quay lại trong tiếng
vỗ cánh của bồ câu dưới ánh nắng chiều tà vàng ươm, thế là không tránh được đối
diện với một đôi mắt đẹp đẽ.
Nhiều năm sau, mỗi lần nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó,
nhớ đến hình ảnh đẹp đẽ lướt qua trong hoàng hôn thành phố, nhớ tới bồ câu
trắng bay lượn dưới bầu trời sắc đỏ, nhớ tới đôi mắt xinh đẹp nhưng đau buồn ấy
dưới ánh chiều tà, Lăng Lạc Xuyên luôn cảm thấy đó giống như một giấc mơ.
Bởi cảnh tượng như vậy quả thực quá đẹp đẽ, không
thuộc về sự ồn ào trong cõi nhân gian, chỉ có trong mơ mới xuất hiện.
Thế nhưng tất cả như đã được định sẵn. Giống như cuộc
đời có vô số ngã rẽ, có vô số lựa chọn, có vô số người từng thử xông vào thế
giới của anh, vượt lên trước, sợ rớt lại phía sau, duy chỉ có cô cố gắng hết
sức lùi bước nhưng cũng chỉ có cô mới khiến anh cảm động và nhung nhớ trong
lòng.
Mà nỗi nhớ này lại là cả đời.
Loảng xoảng!
Vị Hi sợ quá lùi lại một bước, đụng vào giá vẽ, bản
thân cũng mất thăng bằng. Vừa may Lăng Lạc Xuyên nhanh nhẹn kéo cô lại, theo
quán tính cô bất giác nhào vào lòng anh.
“Thế này có phải là em vui vẻ nhào vào lòng anh
không?”. Tâm trạng người đàn ông dường như rất tốt, bị cánh tay cô đụng vào
bụng vẫn có thể bật cười.
Song Vị Hi không có tâm trạng tốt như anh, vùng vẫy
vài cái nhưng thế nào cũng không thể vùng ra được.
Lăng Lạc Xuyên nhìn cô cười. “Em nên tiết kiệm sức lực
đi, nếu em trốn được, mấy năm học ở Học viện Lục quân của anh coi như lãng
phí”. Nói rồi kéo tay đẩy cô vào trong xe, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Hôm
qua em đã đồng ý với anh, thời gian sau lúc này đều là của anh”.
Vị Hi bị anh nhét vào vị trí ghế lái phụ, còn chưa
ngồi vững, Lăng Lạc Xuyên đã dặn dò: “Ngoan ngoãn chờ nhé, đừng nhân lúc anh đi
lấy đồ mà chạy trốn, nếu không...”. Anh dùng ngón tay tóm cằm cô, “Em biết hậu
quả”.
Vị Hi nhìn anh một tay cầm giá vẽ của cô lên, một tay
cầm bảng vẽ và ba lô dưới đất, sau đó vứt hết vào trong cốp xe.
“Muốn ăn gì?”. Lăng Lạc Xuyên ngồi vào ghế lái, hào
hứng hỏi cô.
Vị Hi trợn tròn mắt, giống như con nai nhỏ bị thợ săn
tóm được, nét mặt đầy vẻ hoảng hốt, hoang mang, Lăng Lạc Xuyên cười như không
cười, nhìn cô, “Em lại quên anh hay quyết định vờ không nhớ đấy? Chiêu giả vờ
đáng thương này vô ích với anh, em biết đấy, anh trước nay không biết ‘thương
hoa tiếc ngọc’”.
Vị Hi định thần lại, cầm quyển sổ nhỏ ra viết: “Em bị
mất kí ức tạm thời, không phải mất kí ức vĩnh viễn, em nhớ từng đồng ý việc của
anh, cũng nhớ mối quan hệ của anh và anh ta. Em không biết anh muốn làm gì
nhưng hai người đều là những người danh giá, có thân phận, hai con ngựa còn
không chung máng, hãy giữ lại chút thể diện cho mỗi người. Tối qua em đồng ý
anh chỉ là một bữa ăn, sau khi ăn cùng anh bữa này, chúng ta đường ai nấy đi”.
Lăng Lạc Xuyên vo tròn mảnh giấy, cười lạnh lùng,
“Chửi người không cần lời thô tục, còn ấm ức như bị ai làm gì vậy, không ngờ
anh có chút hoài niệm sự nhanh mồm nhanh miệng của em. Hà tất phải uyển chuyển
ẩn ý như vậy? Chửi thẳng bọn anh hoang dâm vô sỉ, không bằng cầm thú, chẳng
phải em càng hả giận? Em cho rằng bảo anh vài câu như vậy liền có thể cứu được
bản thân ư? Nếu anh nói cho em biết…”. Anh cố ý dừng lại, liếc cô bằng đuôi mắt
dài thanh tú, “Anh ta không những không quan tâm “hai ngựa chung một máng” còn
vô cùng hào phóng để anh tùy ý, em có bị đả kích không?”
Vị Hi hít sâu một hơi, trợn tròn mắt, sững sờ nhìn
anh.
Lăng Lạc Xuyên nhìn cô cắn môi như đang chịu ấm ức,
nước mắt lấp lánh, vẻ mặt u ám tăm tối, lòng dạ vốn định cứng rắn hơn nhưng lúc
này cũng trở nên mềm nhũn, có chút áy náy nói: “Anh đùa đấy, em đừng để ý. Có
điều... em cũng không cần nhắc nhở anh về quan hệ giữa ba chúng ta nữa”.
Anh nhìn cô, cười nhạt, ngữ khí tàn nhẫn không chút
kiêng dè, “Nếu anh thực sự muốn, thì thần thánh cũng chẳng cứu nổi em”.
Rượn ngon thơm nồng, hoa hồng nở rộ, ánh đèn lúc hoàng
hôn, người phụ nữ dịu dàng dâng hiến. Một buổi tối đẹp đẽ nhưng vô vị...
Nguyễn Thiệu Nam có phần buồn tẻ nhạt nhẽo vươn mình,
khoác áo ngủ ngồi đầu giường châm một điếu thuốc.
Người phụ nữ xoay cơ thể đẹp đẽ, đột nhiên không biết
phải làm gì, chống khuỷu tay lên vô cùng dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”.
Anh tiện tay búng tàn thuốc, “Đổi nước hoa à?”.
“Guilty, anh không thích?”. Cốc Vịnh Lăng có phần khó
hiểu, tử đinh hương và hoa thiên trúc thêm mùi ngọt của đào, đầy sự khiêu khích
nữ tính và sức hấp dẫn chí mạng, là đàn ông thì đều thích.
Nguyễn Thiệu Nam khẽ cười, không nói gì, đẩy tay vị
hôn thê ra, nói một cách hờ hững, “Em ngủ trước đi, anh còn vài việc phải giải
quyết”.
Rót cho mình cốc cà phê, không bật đèn, người đàn ông
ngồi trên ghế trong thư phòng, trước mắt là thành phố náo nhiệt về đêm, đèn
đuốc rực rỡ, cho dù là buổi tối vẫn lộng lẫy như các kĩ nữ chào khách bên
đường, dốc hết sức phô trương nụ cười rẻ mạt và cơ thể xinh đẹp tầm thường của
mình với người đi đường.
Đây chính là thành phố anh sống, thành phố bị anh giẫm
đạp dưới chân lúc này, thế gian hờ hững, rừng xi măng phồn hoa nhưng thối nát.
Giây phút này, anh đứng ở nơi cao nhất của thành phố, cúi xuống nhìn ánh đèn
hàng vạn nhà dưới chân, trước nay luôn cảm thấy nhìn thành phố từ góc độ này là
đẹp nhất.
Cuộc đời vạn người ngưỡng mộ, vinh hoa phú quý, quyền
cao chức trọng. Tất cả mọi thứ anh hao tổn tâm sức, dùng trăm phương nghìn kế
đạt được thực sự rất tốt đẹp. Khoảnh khắc đứng trên đỉnh cao chót vót dường như
khiến anh thỏa niềm khao khát, say mê.
Song niềm vui không kéo dài. Tất cả mọi thứ tốt đẹp
như xưa, nhưng dần trở nên rất bình thường. Sau này... có lẽ sẽ càng ngày càng
bình thường hơn.
Giống như cảnh đêm trước mặt, đèn Neon thối nát, lầu
quỳnh điện ngọc san sát, thế giới của quần áo bảnh bao, khung cảnh tưng bừng
nhộn nhịp và cả những bè lũ xu nịnh, tầm thường dung tục ấy.
Nhìn mãi không tránh khỏi thấy chán ngán, mất hứng.
Cuộc sống dường như trở thành đời sống tình dục của cặp vợ chồng trung niên,
không có hưng phấn, không có cảm xúc mạnh mẽ, không có cao trào, chỉ có sóng
yên biển lặng, méo mó có hơn không, ngày lại qua ngày.
Hút hết điếu thuốc, anh mở ngăn kéo ra tìm thuốc lá
nhưng lại tìm thấy một lọ thuốc hen màu xanh trong góc. Anh lấy ra đặt lên mũi
ngửi, mùi thơm quen thuộc của thuốc lấp đầy lồng ngực.
Anh nhớ đến cái đêm mê muội hỗn loạn mà buông thả ấy,
cũng một đêm trăng lưỡi liềm như vậy. Trong vòng tay anh, cô hơi cau đôi chân
mày lá liễu, mồ hôi hơi lạnh, ngón tay lạnh buốt chống lên lồng ngực nóng bừng
của anh, khóc nức nở trước dục vọng mãnh liệt của anh, vẻ mặt đau đớn bất lực
đến vậy.
Anh còn nhớ đôi môi cô hơi hé mở, đôi mắt trong như
nước, còn nhớ đôi chân thon dài của cô, làn da trắng mịn, cơ thể trong trắng.
Cả đêm, anh giống như ác thú hung tàn, tham lam thành
tính, không biết thỏa mãn. Sức khỏe cô luôn không tốt, trước đấy anh chưa bao
giờ như vậy. Cô là con gái của Lục Tử Tục, anh không hề có bất cứ tình cảm nào
với cô. Nhưng trước khi kế hoạch báo thù của anh hoàn thành, anh vẫn không muốn
dọa cô chạy mất.
Nhưng đêm đó anh lại hoàn toàn mất kiểm soát, anh
không nhớ mình đã đòi hỏi cô bao nhiêu lần, chỉ nhớ đã trói hai tay cô, hết lần
này đến lần khác chiếm đoạt cô không chút kiêng nể, hận không thể nuốt cô vào
trong bụng, giấu vào nơi tối tăm, không thấy mặt trời.
Anh mang suy nghĩ ác độc như thế, cảm xúc mạnh mẽ đáng
sợ như thế, điên cuồng chìm vào trong cơ thể cô. Đó không phải là nhân gian mà
là thiên đường không cách nào nói rõ được, là địa ngục lửa cháy bừng bừng thiêu
đốt cơ thể anh.
Đợi anh hoàn toàn tỉnh táo, mồ hôi của cô đã thấm ướt
ga giường...
Vì sao anh có thể đối xử với cô như thế? Vì sao có thể
mất kiểm soát, gần như mất đi tất cả bình tĩnh và lí trí?
Nhớ mang máng là do một bức ảnh. Trong bức ảnh đó cô
bị người đàn ông khác cưỡng hôn. Thực ra đó không phải là lỗi của cô, cô sai ở
chỗ bị người ta ức hiếp còn che giấu cho anh ta.
Chuyện đó nói lên điều gì?
Nguyễn Thiệu Nam nghe thấy hơi thở nặng nề của mình
gấp gáp và rối loạn trong bóng tối tĩnh lặng, dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Đêm hè thật oi bức, mở cửa sổ cũng không cảm thấy dễ
chịu. Anh dựa lưng vào ghế, trán đẫm mồ hôi, huyệt Thái Dương vẫn đau kinh
khủng như trước. Nửa tỉnh nửa mê, lơ mơ thấy một đôi tay dịu dàng khẽ day day
huyệt vị đau nhói của anh.
Cảm giác rất quen thuộc, dường như quay trở về trước
kia, ánh đèn lẻ loi lạnh lẽo, đêm dài cô đơn, một mình anh ngồi nhắm mắt nghỉ
ngơi trong thư phòng, cô liền rót cốc trà đặc mang tới, dưới bóng đèn dìu dịu,
cả căn phòng tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, dịu nhẹ.
Thỉnh thoảng anh làm việc muộn, cô liền ở trong thư
phòng cùng anh. Anh làm việc bên này, cô xem phim truyền hình bên kia. Anh vừa
ngẩng đầu liền có thể thấy cô ngồi ôm gối, trên đầu còn đeo chiếc tai nghe to,
cuộn mình trên ghế mệt mỏi gật gù như gà mổ thóc, cảm nhận được ánh mắt của anh
lập tức nghiêng đầu sang cười với anh, sau đó lấy lại tinh thần tiếp tục xem.
Mệt đến mức như vậy đều vì muốn bầu bạn với anh, để
khi anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô.
Anh khẽ cười trong bóng tối, đứng lên vứt lọ thuốc hen
vào thùng rác, đóng cửa sổ thư phòng, trở về tắm một cái rồi leo lên giường ngủ.
Một đêm không mộng mị...