Như Phi nói, Trì Mạch là con chó hoang
bỏ đàn, vừa cao quý, vừa tự do, nhưng trên người... lại mang vết thương
khó có thể tưởng tượng.
Đêm đã khuya, trên bầu trời đêm của thành phố vẫn
không nhìn thấy ánh sao. Vị Hi kéo túi rác một mình
ra ngõ sau của hộp đêm. Nơi đây có lẽ là chỗ tối tăm
nhất toàn thành phố,ngoài việc thi thoảng có thể nhìn
thấy ăn mày cuộn tròn trong góc và những con chuột tìm kiếm thức ăn, đến ánh
trăng cũng không muốn chiếu xuống đây.
Đặt túi rác vào trong lò thiêu hủy, tưới xăng, châm
một que diêm vứt vào, toàn bộ trình tự cô rất thành thạo, đây là
một trong những công việc của cô ở quán
bar.
Khi ngọn lửa nhảy nhót chiếu đỏ đôi mắt
cô, Lục Vị Hi
ngẩng đầu, cô không biết mình đang
nhìn cái gì. Có lẽ, cô chẳng nhìn gì, chỉ là động
tác đã trở thành thói quen.
Một thói quen hóa giải bi thương.
Đêm tối của thành phố này rất
dài, nếu không thắp sáng bóng tối cho bản
thân, ai có thể cứu bạn?
Cô cầm bao thuốc lá của Như Phi, châm
một điếu, khẽ hít một hơi, vị vẫn cay hơn tưởng
tượng. Cô đặt nó ở bên
trái, sau đó lấy một tập giấy vẽ trong túi
ra, trên giấy vẽ là từng gương mặt sinh động.
Tiểu Văn, CoCo, Phong...
còn có Như Phi và bản thân cô. Đây là bức tranh cô vẽ cho mỗi người bạn cô quen
sau khi tới“Tuyệt sắc” làm việc.
Gió đêm của thành phố lướt
nhẹ qua kẽ tay, có cảm giác lạnh
buốt. Ngọn lửa đỏ tươi nhảy múa trong gió
đêm, tiếng gió vi vu, tro tàn bị gió thổi
giống như bướm đen, nhẹ nhàng bay trong đêm
đen mịt mù.
Cô nhìn gương mặt trẻ trung
mà sầu muộn của Tiểu Văn trên bức vẽ, cô ấy là một người con gái xinh đẹp, giống
Như Phi, cả ngày không rời điếu thuốc. Nhưng dáng vẻ hút thuốc của cô ấy rất
bi thương, đó là vẻ mặt không thuộc về thế giới
này.
Vì vậy, từ khi ấy
cô đã có dự cảm: Người
con gái như vậy không thể đi quá xa trên thế giới
này.
Vị Hi khẽ thở dài, cúi đầu
nhìn thuốc lá của Như Phi. Mild Seven, cô ấy chỉ hút
nhãn hiệu này của Nhật Bản.
Còn nhớ Như Phi
từng nói, thuốc lá giống như cồn,
có thểlấp đầy vết thương của kí ức trong khoảng thời gian
ngắn ngủi khi linh hồn rời xa thể xác,
nếu như bạn không quan tâm uống rượu độc giải khát.
Thực sự có tác dụng
tốt như vậy ư?
Vị Hi nghi ngờ đặt điếu
thuốc vào miệng, vừa định châm...
“Này, em không muốn sống à!”.
Chưa đợi cô định thần lại, điếu
thuốc trong miệng liền bị người khác thô bạo
giật mất.
Vị Hi quay đầu nhìn nhưng
lại cười khẽ với người vừa tới,“Đâu có đáng sợ như anh nói!”.
Song vị khách không mời mà đến này chỉ mỉm cười, không
trả lời. Áo
khoác đen tùy tiện vắt trên vai, dùng
tay che gió rồi châm lửa điếu thuốc vừa giành được. Ánh lửa
đỏ đẹp đẽ chiếu lên mái tóc đen ngắn
cùng đôi mắt sáng của anh, đôi mắt và mái tóc người
đàn ông dường như cũng biến thành
màu đỏ,càng tăng thêm vẻ khác người, giống
như thiên sứ lưu lạc trong truyền thuyết.
Vị Hi có phần chấn động, sớm
biết anh là người đàn ông đặc biệt anh tuấn.
Nhưng thấy anh trong đêm tối thê lương như vậy, bối
cảnh đìu hiu như thế, trong lòng vẫn thấy xao
động.
Anh bước tới, đứng cạnh cô, cùng cô ngắm ánh lửa bùng
cháy rừng rực. Ngoài ánh lửa của điếu thuốc ra, Vị Hi còn
ngửi thấy mùi khô mát, đặc
biệt, giống như mùi đất nồng. Nhưng khi anh
quay mặt sang, mỉm cười với cô, ánh mắt ấy, tư
thái ấy, luôn có một loại tà khí khó
nói.
Ở người đàn ông này lại có
thể đồng thời tồn tại hai loại cảm giác, vừa
thanh khiết vừa bất lương, thực khiến người ta khó hiểu.
“Người bán thuốc cho em nhất định rất đẹp trai”. Khi
cười,Trì Mạch lộ ra hàm răng trắng bóc, ban
ngày nhìn rất đẹp trai rất sạch sẽ, khiến người khác có dục
vọng muốn hôn anh. Nhưng buổi tối lại kín đáo, sắc bén
giống như loài dã thú khi đi săn.
“Hả? Sao anh biết?”.
“Người bị bệnh hen không thể hút
thuốc, kiến thức thôngthường này
em đã biết từ nhỏ. Nếu không đẹp trai, sao em
có thể liều mạng như vậy?”.
Trì Mạch đột nhiên kề sát gương mặt khôi ngô của anh
vào gần mặt cô, cười xấu xa: “Anh đoán đúng không?”.
“Hoàn toàn sai, thuốc
do Như Phi mua. Em nào biết người đó tròn hay dẹt?”. Vị Hi lùi
lại đằng sau một bước, từ khi
quen biết anh đã thích trêu chọc cô như
vậy. Tuy sớm đã biết anh thích đùa giỡn, có điều
gần một gương mặt đẹp đẽ đến thếluôn có thể khiến
trái tim người ta đập nhanh hơn.
“Ơ, đỏ mặt rồi à?”.
Vị Hi lại lùi một bước nữa,
biện bạch: “Đó là do anh ở gần
quá”.
Nhưng Vị Hi càng
hoảng loạn, Trì Mạch càng muốn trêu
chọc, cố ý kề sát cô
nói, “Hình như càng đỏ hơn rồi”.
Vị Hi vội vàng lùi một bước
dài, trong lúc cấp bách không chú ý dưới
chân, suýt chút nữa vấp ngã bởi một miếng gỗ. May mà Trì Mạch nhanh tay kéo cô
lại.
“Đã nói anh kề sát quá
mà”. Vị Hi rơi vào trong cánh tay Trì Mạch, hoảng hồn chưa bình tĩnh lại nhìn
anh, má đỏ rực.
“Được rồi, không
trêu em nữa, cái đồ mong manh như thủy tinh”.
Trì Mạch đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, anh buông tay, lấy một túi đồ từ trong
túi áo khoác ra đưa cô.
“Này, cái này cho em”.
Vị Hi nhận lấy, lập tức vui
hẳn lên, “Oa, hạt dẻ rang, cho em hết hả?”.
Trì Mạch thuận tay véo cằm cô, cười nói: “Ừ, cô
béngốc”.
Trì Mạch lớn hơn Vị Hi bốn tuổi, luôn
quan tâm đến cô, cũng rất yêu thương cô. Nhưng Vị Hi thấy
đây chẳng qua chỉlà yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi. Vì Trì
Mạch là người yêu của Như Phi, tuy bản thân Như Phi chưa
bao giờ thừa nhận.
Người thích Trì Mạch quả thật rất nhiều, phụ nữ trong
khu đèn đỏ này gần như không ai
không biết anh. Anh giống như con thú hoang đẹp đẽ, mỗi
người phụ nữ đều muốn có anh. Nhưng
trừ Như Phi ra, Vị Hi chưa
từng thấy Trì Mạch ở bên ai
lâu dài. Vì vậy, Vị Hi coi
những lời phủ nhận của Như Phi là hành động thận trọng, tránh
để người khác ghen tị.
Nói tới Trì Mạch, trải nghiệm của anh dù cho ở khu đèn
đỏ“lớp lớp nhân tài” này cũng có thể gọi là
truyền kì.
Cha anh là trẻ mồ côi đời
thứ hai của người Nhật còn sót lại ở Trung
Quốc, thập niên tám mươi của thế kỉ trước
đã mang mẹ anh trở về Nhật, được chính phủ
bố trí sống
tại Shinjuku, lĩnh viện trợ của nhà
nước duy trì cuộc sống.
Anh sinh ra tại Nhật Bản, lớn lên ở Shinjuku, biết
nói hai ngôn ngữ Trung, Nhật,
hơn chục tuổi đầu đã trà trộn trong phố đèn đỏ Kabuki-cho.
Sống ở một nơi hỗn tạp các quốc tịch, ngôn
ngữ, âm mưu, bạo lực, đi theo
đám liều mạng mồcôi vì “thế chiến thứ hai”, cứ
như cá gặp nước.
Anh đánh nhau rất giỏi, xúc
giác nhạy bén, giảo hoạt, lạnhlùng, đơn độc
đến, đơn độc đi. Thường được các nơi giải tríthuê, với danh nghĩa bảo vệ, thực
ra là tay đánh thuê. Không thuộc bất cứ tổ chức
nào, nhưng thu hút rất nhiều kẻ bám gót.
Cuộc sống lãng tử, không có nghề nghiệp ổn
định, những thứ này đối với phụ nữ mà nói
đều là việc rất ngầu, đầy cảm giác chán chường
của chủ nghĩa hậu hiện đại. Nhưng trong mắt Vị Hi, Trì
Mạch chẳng qua chỉ là một đứa trẻ.
Anh mới hai mươi lăm tuổi, những cậu con trai hai mươi
lăm tuổi khác đều đang làm gì? Có luôn luôn
sống trong hiểm ác đáng sợ giống anh không?
Như Phi nói, Trì
Mạch là con chó hoang bỏ đàn, vừa cao
quý, vừa tự do, nhưng
trên người... lại mang vết thương khó có thể tưởng
tượng.
Vị Hi tin rằng có lẽ đây là
lời giải thích tốt nhất về người đàn ông trước mắt này.
Bên ngoài ngõ sau có sân bóng rổ bỏ
hoang, Vị Hi mỗi
lần tới vứt rác đều sẽ đến đây hít chút không khí trong
lành, nói thẳng ra chính là lười biếng.
Lúc này cô và anh chàng đẹp trai Trì Mạch ngồi trên
giá bóng rổ bị lật đổ, nhìn
bầu trời âm u của
thành phố, ăn hạt dẻ nóng hổi, thật
đúng là mãn nguyện khó nói thành lời.
“Chẳng phải anh làm việc ở đại
sảnh trước ư? Sao rảnh rỗi chạy tới đưa em cái này?”. Vị Hi lắc lắc cái túi
trong tay, khi nói miệng cũng vẫn
bận rộn ăn.
“Lâu thế mà em
không về, Như Phi hơi lo lắng, muốn
anh qua xem thế nào. Dù sao ở đó có
bọn họ, không cần anh cứ phải
trông coi”. Trì Mạch dập tắt điếu thuốc, cướp
hạt dẻ vừa bóc từ tay Vị Hi, nhét
vào miệng.
“Từ sau việc lần trước, cô ấy
hơi căng thẳng. Thế nào? Anh ở bên này
quen rồi chứ?”. Vị Hi dứt khoát lại bóc một
hạt nữa cho anh, người này luôn
thích cướp giật của người khác.
“Đều là làm công cho người ta mà thôi, chẳng
có gì quen hay không quen”.
“Nhưng trước đây anh không muốn tới nơi này, cho dù Ngụy
Thành Báo đã nhiều lần mời anh. Anh không thích ông ta, nhưng
bây giờ tại sao lại muốn làm việc dưới trướng ông
ta?”.
Trì Mạch thong thả nói: “Anh
không chấp nhận lời mời của Ngụy Thành Báo vì xác
suất làm bia đỡ đạn cho ông ta
cao hơn các nơi khác rất nhiều. Nhưng bây giờ ông ta
trả gấp mấy lần tiền nơi khác trả, anh
lại là người thấy tiền sáng mắt, sao có
thể không động lòng?”.
Vị Hi chẳng tin những lời
anh nói, “Là vì Như Phi phải
không? Lo cho cô ấy thì nói ra, hà tất phải lạnh lùng như vậy?”.
Trì Mạch quay sang nhìn cô, mang
theo ánh mắt cười gần như trêu chọc, “Cái gì
không hiểu thì đừng có mà tự cho là đúng như vậy. Em tưởng rằng anh ở “Tuyệt
sắc khuynh thành”sẽ có gì khác ư? Anh biết em với
Như Phi hôm đó xảy ra chuyện gì, nhưng
anh nói cho em biết, cho dù khi ấy anh có mặt ở đó, cũng
chỉ có thể đứng
nhìn mà thôi. Em ở trong
cái vòng này thì phải chấp nhận luật
chơi ở đây.
Em, anh, Như Phi, tất cả
chúng ta đều như nhau, ở đây, có
người giúp em, ắt sẽ có
người muốn hại em. Có người tiếp cận em ắt có
người muốn lợi dụng em. Đừng ngây thơ
cho rằng một ai đó có thểtrở thành chỗ dựa của
em. Vì sớm muộn có một ngày em
sẽ phát hiện ra, người hại em tới nỗi thương tích đầy mình thường chính là
người em tin tưởng nhất”.
Trì Mạch vứt vỏ hạt dẻ
trong tay đi, châm một điếu thuốc.
“Chuyện ngày hôm đó của bọn em đối với anh mà nói, căn bản
chẳng là gì. Vì vậy đừng có bất kì mong đợi nào ở anh.
Anh không phải người tốt gì cả, tất cả những việc anh làm trước đây, tin anh
đi, chắc chắn sẽ vượt quá tưởng tượng của
em”.
Trì Mạch đi rồi, một
mình Vị Hi ngơ ngẩn nhìn lên bầu
trời đêm của thành phố. Xung quanh vắng lặng, thi
thoảng có thểnghe thấy tiếng ve kêu. Có lẽ nơi này khá khuất, hoặc
ánh sao hôm nay quá tối tăm, hay nụ
cười chế giễu không chút che giấu
của người đàn ông khiến người ta bất giác nảy sinh tâm trạng thê lương.
Ôi... Vị Hi nhìn
lên bầu trời đêm thở dài, sao
trên trời lấp lánh, giống như đôi mắt của Như
Phi.
Tuy sớm đã biết, cuộc
đời của mình phải tự mình nắm chắc. Nhưng trong lòng cô luôn
không tránh được ôm ấp một
ảo tưởng. Ảo tưởng một ngày nào đó, có một
người sẽ trởthành vị anh hùng trong cuộc
đời Như Phi, yêu cô ấy mãnh liệt
như yêu chính bản thân người đó.
Vậy thì cho dù có
một ngày cô không thể không rời xa cô ấy, Như Phi
cũng không vì sống cô đơn trong đám người này mà cảm thấy cuộc đời chẳng có gì
đáng lưu luyến.
Nhưng tất cả những điều này cuối cùng cũng chỉ là ước
vọng quá xa vời mà thôi.