Tôi không phải Nguyễn Thiệu Nam, không
có phong độ tốt đến vậy. Nhớ đấy, lần sau đừng có bày ra vẻ chán ghét rõ
ràng như thế trên mặt. Phụ nữ như vậy khiến người ta mất hết hứng thú.
Cho dù có phải là đùa không, từ tối
hôm đó, Như Phi liền căng thẳng
tới mức giống như sợi dây đàn kéo căng, lúc nào
cũng ở bên bờ
đứt đoạn. Vị Hi vẫn đi học, đi làm,
có thời gian thì đi ăn đêm cùng mọi người như bình thường, không nhìn ra bất cứ
sóng gió nào trên gương mặt.
Nhưng Như Phi biết, Vị Hi
đã khác. Cô đang sợ hãi, một nỗi sợ hãi cổ quái.
Loại sợ hãi này không thể hiện trên mặt không thể dùng
ngôn ngữ, thậm chí không cách nào
thổ lộ,mà đã khắc vào trong xương máu cô, dính
chặt lấy cô, như hình với bóng.
Điều đáng sợ là cô căn bản không có sức vùng vẫy. Vì
một phần nào đó trong cuộc đời cô đã in dấu của
người đànông đó. Hay có thể nói rằng người đàn ông đó
đã dùng thủ đoạn gần như giảo hoạt, vẽ lên dấu
tích của mình trên tờ giấy trắng.
Điều này khiến Như Phi cảm thấy tàn nhẫn, đây là loại
bạo lực vô hình, thứ bị tấn công chính là thần kinh của bạn, sẽkhiến bạn nhỏ máu
tươi vô hình, nhưng lại không có sức kêu cứu.
Trái lại, Nguyễn
Thiệu Nam dường như sống rất vui
vẻ, hoàn toàn mãn nguyện, con người trước nay luôn
thận trọng lại có thái độ khác thường, nhiều lần lên báo, bên
cạnh luôn kèm theo các mĩ nhân
khác nhau, mỗi người một vẻ, xinh tươi như hoa. Anh cũng không tìm Vị Hi, dường
như họ lại trở về trạng thái ban đầu, trở thành
những người xa lạ không cùng thế giới. Dường như tất cả mọi thứ đều chưa từng
xảy ra, giống như cơn ác mộng đến bất ngờ, biến
mất cuối đêm đen.
Tất cả bão táp dường
như ngừng lặng trong phút chốc, tựa như chỉ trong
nháy mắt, Vị Hi liền bị
anh lãng quên trong biển người mênh mông.
Như Phi từng nghĩ, nếu đây
chính là cách người đàn ông này báo thù, cô thực
không biết, rốt cuộc anh ta đã thành
công hay thất bại nữa.
Vị Hi không hề tỏ rõ ý kiến
đối với các scandal của anh,không thấy cô thất vọng, cũng không thấy cô vui
mừng. Chỉ thi thoảng, cô nhìn anh trên ti vi rồi tựa hồ như đang suy nghĩ,dường
như đã đánh mất thứ gì.
Thấy Vị Hi như
vậy, Như Phi cũng không biết bản thân mình rốt cuộc nên mừng hay nên buồn cho
cô ấy.
Cô biết người đàn ông này có ý nghĩa
thế nào với Vị Hi,đó là toàn bộ thời thơ
ấu, tuổi trẻ của cô ấy, thậm chí là khát
khao đẹp đẽ nhất, tuyệt vọng nhất trong
cuộc đời.
“Tuyệt sắc khuynh thành” vẫn là nơi ăn chơi thối nát
như xưa. Sinh li tử
biệt, ma chay cưới hỏi, đó đều
là việc bên ngoài. Mặc kệ thế giới bên ngoài thay đổi như thế nào, ở đây vẫn
ca hát thái bình.
Nguyễn Thiệu Nam không
còn chiếu cố đến nơi này nữa,anh vốn dĩ hiếm khi đến những chỗ như vậy để giải
trí. Lăng Lạc Xuyên vẫn là khách thường xuyên, nhưng không còn yêu cầu Như Phi
hầu rượu. Song, Vị Hi phụ
trách đưa rượu, nước cho các phòng VIP lại
không thể tránh được việc gặp anh
ta.
Anh ta trước nay đều không phải là quý ông lịch
sự, càng chẳng phải loại thiện nam tín nữ gì. Con người này dường
như vĩnh viễn sống ngoài quy tắc đạo đức, đối với
thứ mình có hứng thú chưa bao giờ che giấu ý đồ mờ
ám. Đôi mắt phượng đẹp đẽ khi nhìn Vị Hi luôn vô
lễ láo xược như vậy. Nhưng từ trước đến nay, có lẽ do Nguyễn Thiệu Nam, anh ta
cũng chưa làm chuyện gì quá đáng.
Nhưng bây giờ...
Vị Hi nửa quỳ trên thảm, lấy
chai champagne ra khỏi xô đá,dùng dụng cụ
mở chai một cách thành thạo, sau đó
rót vào li,Lăng Lạc Xuyên ngồi
trên ghế sofa, cười như không cười nhìn cô.
Căn phòng rất náo nhiệt, vài cô
gái và đám khách Lăng Lạc Xuyên đưa tới đều đang hát karaoke. Có mấy người đã
uống nhiều, hát sai nhạc, sai âm điệu.
Từ lâu cô đã quen với loại âm thanh hỗn độn này, nghe
nhiều cũng chẳng cảm thấy khó nghe nữa, có điều
việc này thật sự không phải một ngày là có thể luyện
được.
“Này, bài này hát chán rồi, đổi bài
khác đi”. Không biết ai nói câu này.
Ở đây đều là vi tính chọn
bài, các cô gái đều có thể làm được. Vị Hi bận
rót rượu thêm nước cho mỗi người, đợi cô
ngẩng đầu nhạc vẫn bật nhưng người thì đi hết cả.
Chỉ còn lại một người.
Tình trạng này rõ ràng là dọn phòng mà, Vị Hi hơi căng
thẳng, vô thức nhìn cửa phòng.
Lăng Lạc Xuyên cười, lười
biếng dựa trên ghế sofa nhìn cô, “Cô sợ cái gì? Tôi có ăn thịt người đâu”.
Lăng Lạc Xuyên không ăn thịt người, nhưng
việc anh ta làm còn khủng khiếp hơn. Nhớ tới chuyện xảy ra tối đó, đến tận
bây giờ Vị Hi nghĩ lại còn
rùng mình.
Lăng Lạc Xuyên thấy dáng vẻ
bày thế trận chờ quân địch của Vị Hi, khóe
miệng lộ rõ ý cười, “Cô
đừng căng thẳng như vậy, tôi không kêu bọn họ làm
thế. Chẳng qua mọi người thấy tôi cứ nhìn cô chăm chú, liền tự
quyết định một vài việc. Yên tâm đi, cô là
người phụ nữ của Thiệu Nam, tôi và anh ấy là anh em tốt, lại hợp
tác trong kinh doanh, tôi sẽ không động vào
người phụ nữ của anh ấy”.
Đột nhiên nghe thấy tên Nguyễn Thiệu Nam, Vị Hi có
phần đau xót, cô ngẩng đầu nhìn Lăng Lạc Xuyên, không biểu hiện gì, “Anh
Lăng, rượu đã rót xong. Nếu anh không có
việc gì,tôi xin phép ra ngoài”.
“Đợi một chút!”. Lăng Lạc Xuyên một tay kéo cô
lại,không hề khống chế lực, Vị Hi ngã xuống ghế sofa.
“Anh làm gì vậy?”. Vị Hi hơi
căng thẳng nhìn gương mặt lúc sáng lúc tối của
anh ta.
“Đừng vội đi như thế chứ, tôi có
vài lời muốn nói với cô...”. Anh ta đột nhiên kề sát tai cô, dường
như thực sự muốn nói với cô điều gì đó. Không biết là cố tình hay vô ý, môi
anh ta lướt qua vành tai cô, hơi thở ấm áp
thổi trên cổ cô. Thế là kí ức cuồng loạn đêm đó
trong nháy mắt bị anh ta lôi ra không chút đề phòng.
Vị Hi vô thức quay mặt đi, tai ửng đỏ.
Lăng Lạc Xuyên dừng
lại một lát một tay nắm cằm cô quay lại, ánh mắt
sắc bén giống như dao phẫu thuật, nhìn cô
chăm chú hồi lâu, rồi bật cười, “Cô
không giống lần trước, ha... Thực sự không ngờ, Thiệu Nam trước
nay luôn cẩn thận với phụ nữ, lần này lại
hành động nhanh thật. Nhưng tôi có chút không hiểu, giữa
các người xảy ra chuyện gì? Sao nhanh như vậy... liền bị
anh ta cho vào lãnh cung?”.
Người đàn ông này hôm nay đến chỉ để cười
nhạo cô ư? Vậy anh ta hơi vô vị rồi.
Vị Hi chán ghét đẩy tay anh
ta ra, nào biết người này lại có
chút hứng thú xấu xa, người
khác càng không vui, anh ta càng muốn trêu chọc.
Tay anh ta hơi dùng
lực, cổ Vị Hi liền bị
giữ trên tựa lưng ghế sofa, đã có kinh nghiệm một lần nên Vị Hi
không dám làm bừa.
Người đàn ông mỉm cười, dường
như hài lòng, cắn cằm cô một cái, “Thực
ra tôi muốn nói với cô, tôi thực sự rất thích cô. Ngày nào cô còn là người phụ
nữ của anh ấy, ngày đó tôi sẽ không động đến cô. Nhưng nếu hai người bây giờ
mỗi người một ngả, vậy cô hãy suy nghĩ đến tôi một chút. Cô xem, thứ anh ta
có, tôi đều có, thứ anh ta có thể cho cô,
tôi cũng có thể. Hơn nữa, con người đó hàng ngày chỉ nghĩ đến
kiếm tiền, chẳng thú vị chút nào.
Tôi trước nay không có tính nhẫn nại với phụ nữ, nhưng đối với
cô là ngoại lệ. Có lẽ...” Anh ta dùng
ngón cái vuốt nhẹ lên môi Vị Hi, hào
hứng nói,“Chúng ta có thể nói về tình yêu bé nhỏ trước
đã, bồi dưỡng tình cảm một chút
nhỉ?”.
Vị Hi phát hiện bản thân
mình đã tới mức “điều đó còn chịu được thì còn cái gì không thể chịu
được” đối với cậu ấm vô vị lại ngang ngược này.
“Lăng thiếu gia, anh đã biết tình trạng hiện nay của
tôi, vậy xin anh giơ cao đánh khẽ, không
cần lấy người phụ nữ bị vứt bỏ như tôi để tìm
niềm vui. Hơn nữa…”. Vị Hi cười, “Tuy
tôi ít học, nhưng đạo lí ‘con
thỏ không ăn cỏ gần
hang’, tôi vẫn hiểu”.
Lăng Lạc Xuyên vô cùng kinh ngạc nhìn cô trong giây
lát rồi bật cười, cả khuôn mặt giãn ra,
dáng vẻ thoải mái.
Cằm Vị Hi bị ngón cái của anh ta đẩy lên, cổ vẫn nằm
trong tay anh ta, cô chỉ có thể bị ép ngửa lên
nhìn, trong lòng hoảng loạn bất an. Con người này giống Nguyễn Thiệu Nam,vui
cũng cười, không vui cũng cười, toàn bộ
nét mặt đều trưng ra dáng vẻ sâu xa như lòng biển, khiến người ta không nắm bắt
được.
Kết quả sau vài giây, anh ta liền
kéo tóc cô cười lạnh lùng,“Nhanh mồm nhanh miệng, coi chừng, sớm
muộn tôi sẽ nhổsạch răng cô”.
Vị Hi đau đến mức tê cả da
đầu, cô rất muốn biết, trước
khi bị tên ma vương này trừng trị cho tới chết, có ai
đến cứu cô không?
“Tôi không phải Nguyễn Thiệu Nam, không
có phong độ tốt đến vậy. Nhớ đấy, lần sau đừng có bày ra vẻ chán ghét rõràng
như thế trên mặt. Phụ nữ như vậy khiến người ta mất hết hứng thú” Sau đó anh ta
bất ngờ nhe hàm răng trắng cắn lên môi cô, giống
như trừng phạt, cắn xong bên này lại đổi
sang bên kia.
Anh ta nhất định là một tên điên! Tên điên một trăm
phần trăm! Vị Hi vừa vùng vẫy vừa thầm
chửi, nhưng cố gắng thế nào cũng chẳng
thắng nổi sức của anh ta. Người đàn ông nàydường như càng đùa càng nghiện, tay
đã thò vào trong áo cô, kéo mạnh một cái liền lộ
ra quai áo con. Anh ta cúi đầu cười,hứng thú dùng
răng kéo sang một bê, hôn lên làn da trắng nõn
như ngọc của cô, mạnh mẽ, ác ý để lại một
chuỗi dấu vết tím đỏ.
“Lăng Lạc Xuyên, anh buông tay ra!”. Vị Hi hoàn
toàn bị anh ta ép đến mức nổi nóng, to
tiếng hét tên anh ta, đến sợ hãi cũng chẳng
buồn quan tâm nữa.
Chính lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng
chuông chói tai, là chuông báo cháy! Vô số
bước chân chạy tới chạylui bên ngoài, ‘Tuyệt
sắc” lập tức hỗn loạn như nồi lẩu thập cẩm.
“Lăng thiếu gia…”. Vệ sĩ
gõ cửa.
Lăng Lạc Xuyên lúc này
mới buông tay, mãn nguyện nhìn đôi mắt
mờ mịt, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa
kinh hoảng của Vị Hi,thơm lên trán cô như
thể an ủi, chỉnh
lại quần áo của mình,vẫn không quên giúp Vị Hi kéo
lại cổ áo vừa bị anh ta làm loạn, rồi mới hài lòng đi ra.
Vị Hi ngơ ngẩn mất một giây
trên ghế sofa, nặng nề thởmột hơi, đột
nhiên nhớ tới còn chuông báo cháy. Hộp đêm toàn những thứ dễ cháy dễ nổ, thực sự
nếu xảy ra hỏa hoạn thì không phải là trò đùa
đâu.
Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhưng
trên hành lang chỉ có đám người chạy loạn như kiến, không ngửi thấy mùi khói
lửa.
Sau đó liền nghe thấy Ngụy Thành
Báo nổi trận lôi đình ởmột nơi gần đấy, “Mẹ nó
chứ! Đứa nào nhàn rỗi bấm bừa chuông báo cháy vậy”.