Ý trời như vậy, em đừng trách tôi. Em
từng nói, không cách nào chỉ sống vì tôi nhưng nguyện chết vì tôi. Vậy thì
em đi chết đi...
Khi Lục Nhâm Hi gọi điện đến, Nguyễn Thiệu Nam đang
ngồi trong văn phòng cao nhất của tòa nhà Dịch Thiên thưởng thức chai Chateau
Lafite hai mươi tám năm vừa khui.
“Anh lại gọi điện cho tôi, thật khiến tôi ngạc
nhiên".
Người bên đầu kia điện thoại có chút hổn hển, “Nguyễn
Thiệu Nam, ít chơi trò này với tao thôi. Đồ khốn qua cầu rút ván, mày nên biết
sớm muộn tao cũng sẽ tìm mày tính sổ”.
Nguyễn Thiệu Nam lắc lắc li rượu, thong thả nói: “Nói
thế nào anh cũng là con nhà thế gia, xin hãy chú ý thái độ đúng mực của anh.
Hơn nữa, anh đồng ý gì với tôi? Giữa chúng ta đã từng kí hợp đồng gì? Từng thỏa
thuận thế nào? Cho dù tôi qua cầu rút ván cũng còn thấy dễ chịu hơn vài người
ăn cắp tài sản của công mà mình quản lí, lại có ý nghĩ hão huyền tưởng rằng bán
rẻ cha mình là có thể đổi lấy bình an và vinh hoa phú quý cho bản thân. Khi còn
nhỏ chắc anh học dốt lắm, chưa từng nghe câu nói ‘Tổ rơi trứng chẳng còn’ à?”.
Lục Nhâm Hi giận dữ cười: “Tao thừa nhận, luận về độc
ác tao không bằng mày, lần này tao ngã ngựa, nhưng...”. Anh ta hung hăng nghiến
răng, “Mày cũng đừng đắc ý! Nguyễn Thiệu Nam, con đàn bà của mày bây giờ đang
trong tay tao”.
Nguyễn Thiệu Nam rất ngạc nhiên, “Mày đã bắt cô ấy?”.
Lục Nhâm Hi cười lạnh, “Vì thế tốt nhất mày thông minh
hơn một chút, nếu không tao sẽ băm từng ngón tay nó”.
“Mày muốn thế nào?”.
“Hai chục triệu, tao cần tiền mặt, sáng mai một mình
mày mang đến, không được giở trò!”.
Bên kia đầu tiên là một khoảng im lặng, một lúc lâu
sau Nguyễn Thiệu Nam cười nói: “Hai chục triệu? Lục thiếu gia, tôi không nghe
lầm chứ? Anh kêu kẻ thù của nhà họ Lục mang hai chục triệu đến chuộc em gái
ruột của anh?”.
Khẩu khí Lục Nhâm Hi có phần bất ổn, “Ý mày là gì?”
“Tôi nghĩ đây là chuyện nhà của các người, người ngoài
như tôi không tiện hỏi nhiều, càng không có lí do phí
tiền ra để chuộc em gái anh, muốn giữ muốn thả, muốn giết muốn xử tự anh định
đoạt đi”.
Nghe anh ta nói như vậy, Lục Nhâm Hi cười lạnh lùng
nói: “Nguyễn Thiệu Nam, mày tưởng nói như vậy tao sẽ tin ư? Tao theo chúng mày
không chỉ một hai ngày, mày đối với nó thế nào, tao thấy rất rõ. Tao nói cho
mày biết, không thấy tiền... tao sẽ róc sống nó!”.
Nguyễn Thiệu Nam suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Sao tôi
biết người thực sự trong tay anh, anh để cô ấy nói với tôi vài câu".
Đầu bên kia điện thoại vọng ra tiếng nặng nề va nhau
của xác thịt, tiếp theo là một trận ho, một người thở không ra hơi, hơi thở
mong manh.
Ngnyễn Thiệu Nam khẽ hỏi: “Vị Hi, là em à?”.
“Vâng...”. Vị Hi cầm điện thoại, bỗng chốc rơi nước
mắt, hòa cùng máu và bùn đất trên mặt.
Nguyễn Thiệu Nam thở dài, “Đã bảo em ra khỏi cửa thì
cẩn thận một chút, chúng ta vừa lừa sạch tiền nhà họ Lục, lại hại chết hai đứa
trẻ, Lục Nhâm Hi sao có thể buông tha cho em đây?”.
Vị Hi nghe mà tan nát con tim, run rẩy nói: “Anh nói
gì?”.
Lục Nhâm Hi giật lấy điện thoại, gào lên như quỷ: “Hóa
ra chúng mày là đôi cẩu nam nữ không có tính người!”. Hắn ta trở tay tát cô một
cái, Vị Hi ngã xuống đất, nửa gương mặt sưng lên. Còn chưa kịp thở, người đàn
ông lại hung hăng đạp thẳng lên xương sườn, cô nôn ra một ngụm máu, ngũ tạng
như vỡ ra, trái tim như bị từng đao, từng đao xẻ róc, chỉ còn lại tuyệt vọng.
Nguyễn Thiệu Nam im lặng lắng nghe, Lục Nhâm Hi túm
lấy tóc Vị Hi, hét lên trong điện thoại: “Bây giờ tao muốn bốn mươi triệu! Nếu
mày không đưa thì đợi nhận xác đi!”.
Nguyễn Thiệu Nam chậm rãi nói: “Tôi khuyên anh đừng
hành động thiếu suy nghĩ, điện thoại của tôi lắp hệ thống lần theo dấu vết tín
hiệu, đã tự động báo cảnh sát rồi. Bây giờ anh thả cô ta, đầu hàng cảnh sát còn
có thể giảm vài năm”.
“Đồ khốn!”
Điện thoại lập tức bị ngắt, Nguyễn Thiệu Nam từ từ đặt
nó lên bàn, lại cầm li rượu, chậm rãi thưởng thức cảnh đêm phồn hoa.
Lăng Lạc Xuyên vẫn ngồi đối diện anh lắc đầu, đặt li
rượu xuống than: “Một cô gái tốt như vậy bị anh chơi đùa đến mức này đã rất
đáng thương rồi. Anh hà tất giậu đổ bìm leo? Anh nói như vậy chắc cô ấy không
thể nhìn thấy mặt trời ngày mai".
Nguyễn Thiệu Nam khẽ cười, “Tôi không giậu đổ bìm leo,
tôi chỉ mượn dao giết người. Tôi không muốn làm một Lục Tử Tục thứ hai, cơ hội
đưa đến tận cửa đương nhiên phải diệt cỏ tận gốc".
Lăng Lạc Xuyên chỉ lắc đầu: “Rốt cuộc cũng từng một
thời có tình cảm, sao anh có thể một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có?
Lục Nhâm Hi bây giờ là một con chó điên không có nhân tính, không hành hạ đủ
vốn, sẽ không để cô ấy chết dễ dàng”.
“Vì vậy tôi đã báo cảnh sát, anh ta không còn mấy thời
gian. Cuối cùng có chết, tôi cũng coi như không có lỗi với cô ấy”.
“Hại người ta còn nói nhẹ như lông hồng, anh thật đủ
tàn nhẫn đấy!”.
Nguyễn Thiệu Nam không hề tức giận, nâng cốc lên cụng
li với cậu ta, giống như chúc mừng thắng lợi chung của bọn họ, “Cũng như cậu
thôi, người là do cậu lừa về giúp tôi, chủ ý cũng là cậu đưa ra, chúng ta là
đồng phạm”.
Lăng Lạc Xuyên chống tay lên trán cười, “Ha ha, anh
không nói tôi cũng quên mất. Đúng rồi, tôi là đồng mưu của anh”.
Lạc Xuyên chống một tay lên cằm, nhìn người bạn tốt
ngồi đối diện, cân nhắc nói: “Có điều anh làm như vậy vẫn thực sự khiến tôi
kinh ngạc. Một dạo tôi tưởng anh thực sự đã yêu cô ấy, cuối cùng ít nhất cũng
để lại cho cô ấy một con đường sống”.
“Không để cho toàn thế giới đều tưởng rằng tôi yêu cô
ta đến mức chết đi sống lại thì lão hồ li tinh kia sao có thể mắc lừa? Đó đúng
là vốn cuối cùng của ông ta, ban đầu chúng ta ép đến mức con gái lớn của lão
treo cổ, lão cũng không cứu nó. Nếu không phải gần lúc chết muốn đổi lấy con
đường sống cho hai đứa cháu, cậu tưởng lão ta sẽ hào phóng như vậy ư?”.
Lăng Lạc Xuyên có chút tò mò, “Sao ông ta biết Lục Vị
Hi nhất định sẽ chăm sóc hai đứa trẻ đó? Không sợ cô ấy độc chiếm món tiền đó
ư?”
“Vì ông ta giảo hoạt như tôi, đều hiểu con gái ông ta.
Đáng tiếc, ông ta chưa đủ hiểu tôi. Tính cách quyết định vận mệnh, từ khi cô ta
mở miệng cầu xin tôi buông tha cho Lục Ấu Hi, tôi đã biết cô ta nhất định sẽ
mang lại cho tôi một điều ngạc nhiên vui mừng lớn. Sự thật cũng đúng như vậy,
người nhà họ Lục vừa xin tha thứ, cô ta liền mềm lòng chạy tới xin tôi”. Nguyễn
Thiệu Nam cười giễu cợt, “Còn với dáng vẻ nơm nớp lo sợ, ăn nói dè dặt...”.
“Nhưng cô ấy không biết ngoài mặt anh tức giận ngút
trời, song trong lòng vui như hoa nở”. Lăng Lạc Xuyên cười, buông li rượu
xuống.
Hai tay Nguyễn Thiệu Nam đặt sau gáy, nhìn thắng cảnh
phồn hoa ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, “Ôi, đều bị cậu đi guốc vào bụng rồi...
Cậu nói xem, bây giờ cô ta đang nghĩ gì?”.
Nguyễn Thiệu Nam khẽ cười, “Cô ta đang nghĩ, kiếp
sau... mãi mãi đừng gặp tôi".
Anh bưng li rượu, cầm khung ảnh khảm bức ảnh của Vị Hi
trên bàn vứt vào thùng rác bên cạnh. Gương mặt sinh động trên bức ảnh bị che
khuất bởi tàn thuốc và những vụn giấy bẩn thỉu.
Nguyễn Thiệu Nam đứng trên cao nhìn xuống cô, tự nói
với mình: “Ý trời như vậy, em đừng trách tôi. Em từng nói, không cách nào chỉ sống
vì tôi nhưng nguyện chết vì tôi. Vậy thì em đi chết đi…”.