Đừng quên những lời anh vừa nói, tôi cởi
sạch rồi, để anh nhìn rõ, anh liền đi cứu cô ấy.
Như Phi thay quần áo của Du Du, cúi đầu nâng khay rượu
bước vào phòng của Lăng Lạc Xuyên.
Trong đó tiếng nhạc vẫn ầm ầm nhức tai, ánh sáng mờ
mờ. Sau khi Như Phi bước vào, nhìn xung quanh, người cô muốn tìm đang ngồi ở vị
trí chính giữa nhìn vầng trăng giữa các vì sao, đang trêu chọc cô gái bên cạnh.
Như Phi vừa lo lắng vừa rối loạn, lại không dám vội
vàng. Vừa vặn có người muốn thêm rượu, cô bước qua rót đầy từng cốc, khi bước
đến bên cạnh Lăng Lạc Xuyên, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh đã uống không ít.
Như Phi quả thật không nhịn được, nửa quỳ nhẹ giọng
nói: “Lăng thiếu...".
Lăng Lạc Xuyên đang ngả ngớn bên bóng hồng, bóng xanh,
quay mặt sang, liếc cô một cái, cười nói: “Sao lại là cô?”.
“Lăng thiếu gia, tôi...".
Như Phi vừa định nói gì đó nhưng lập tức có người nhận
ra cô, cười nói: “Đây chẳng phải Như Phi ư? Chúng ta lâu rồi không gặp, tôi vẫn
luôn nhớ đến cô".
Như Phi thầm kêu không hay, quả nhiên có một cô gái
khom người đi ra. Như Phi biết cô ta đi tìm bảo vệ.
Thời gian gấp gáp, cô kéo áo Lăng Lạc Xuyên nói lớn:
“Lăng thiếu gia, xin anh cứu Vị Hi".
Lăng Lạc Xuyên bưng cốc rượu, nheo mắt liếc cô, thờ ơ
hỏi: “Cô ấy sao rồi?”.
“Nguyễn Thiệu Nam...” Như Phi
còn chưa nói xong liền bị một người đàn ông khỏe mạnh túm lên, không nói một
lời bèn lôi ra ngoài.
Cô vừa vùng vẫy vừa hét lớn: “Lăng Lạc Xuyên, Nguyễn
Thiệu Nam bắt Vị Hi đi rồi, anh không cứu cô ấy, cô ấy có thể chết đó”.
Tiếng nhạc rất lớn, Lăng Lạc Xuyên chếnh choáng hơi
say chỉ láng máng nghe được vài câu, nghe thấy hai từ “Vị Hi'’, đây là điều cấm
kị đến nhắc cũng không thể nhắc.
Chỉ nghe thấy rầm một cái, anh ném mạnh cốc rượu lên
màn hình, lạnh lùng rít lên: “Cô ấy có chết hay không liên quan gì đến tôi?”.
Lăng Lạc Xuyên xua xua tay một cách mất bình tĩnh, bảo
vệ túm cánh tay Như Phi lôi ra.
Như Phi hét lớn, vừa khóc vừa nói: “Lăng thiếu gia,
cầu xin anh hãy cứu cô ấy. Nguyễn Thiệu Nam sẽ không buông tha cho cô ấy, anh
không đi cứu, cô ấy thực sự sẽ chết đấy. Anh không phải rất yêu cô ấy ư? Coi
như anh làm việc tốt đi, Lăng thiếu gia, Lăng thiếu gia..."
Cô như phạm nhân bị đưa lên pháp trường, khóc lóc kêu
gào khiến người ta kinh hồn bạt vía. Những người đàn ông ngồi bên cạnh, ánh mắt
lạnh lùng nhưng đều dính chặt lên gương mặt xinh đẹp và đường cong uyển chuyền
trên người cô.
Có người cúi đầu, ghé sát tai Lăng Lạc Xuyên cười đùa:
“Lăng thiếu gia, nha đầu này trước đây giống như hoa hồng có gai, được nhìn
nhưng không được chạm. Hôm nay khóc đến mức kính cẩn ngoan ngoãn thế này, tôi
lại thấy đáng yêu, không bằng giữ lại, chúng ta vui vẻ chút”.
Lăng Lạc Xuyên nâng cốc rượu, đã say đến mức mặt đỏ
tía tai, cánh tay dựa lên tựa ghế sofa, nhìn cũng không nhìn, trả lời không suy
nghĩ: “Các người tự nhiên”.
Nguyễn Thiệu Nam nhìn người phụ nữ bị mình túm trong
tay, nhìn ánh mắt xem cái chết như không của cô, cười cười chầm chậm buông ra.
Thời khắc đẹp đẽ như vậy mà trăng tròn người khuyết.
Có thể thấy trong cuộc đời ít có chuyện nào được như ý.
Anh thư thái mỉm cười, rót cho cô chén rượu Nữ Nhi
Hồng màu hổ phách, nói: “Đây là rượu quý dưới hầm mươi tám năm, anh còn nhớ lần
đầu tiên chúng ta đi ăn, em rất thích, uống cốc này, chúng ta đường ai nấy đi”.
Vị Hi nhìn anh không cử động, Nguyễn Thiệu Nam lắc đầu
khẽ cười, nói: “Đạo lí nước hắt đi khó hốt lại anh cũng hiểu, còn câu nói,
chúng ta họp tan vui vẻ, từ nay không ai liên quan đến ai. Đây chẳng phải chính
là điều em hi vọng ư?”.
Nguyễn Thiệu Nam tự rót đầy cho mình, nâng chén hướng
về phía cô, “Vị Hi, chúc em hạnh phúc”.
Vị Hi thấy anh một hơi uống cạn mới cầm chén rượu của
mình lên uống. Sau đó đặt chén xuống, viết lên giấy: "Cảm ơn bữa tối của
anh".
Nguyễn Thiệu Nam gật đầu, Vị Hi quay người bước ra
cửa. Nguyễn Thiệu Nam lại rót cho mình một chén, mỉm cười bằng ánh mắt vô cùng
dịu dàng, nhìn cô rời đi.
Vị Hi vịn tay vào thành cầu thang, lắc đầu, cầu thang
trước mắt vặn xoắn thành những đường cong màu sắc, giống như vực sâu không đáy.
Cô tuyệt vọng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, trời đất quay cuồng.
Cô dựa vào tường, từ từ trượt xuống đất, nhìn gương
mặt đang dần áp sát của người đàn ông. Mặt cô đầy mồ hôi, viết xiêu vẹo lên
quyển sổ nhỏ bên người, “Anh cho tôi uống gì?”.
“Ketanine, thuốc gây mê nước Mỹ phát minh vào thập
niên bảy mươi, tám mươi của thế kỉ trước, từng dùng trong chiến tranh. Có điều,
hiện nay con người thích gọi nó là bột K. Đặc điểm của nó là không màu không
mùi, dễ tan trong nước, có thể khiến cơ thể tê liệt trong thời gian ngắn nhất.
Anh biết, em là người cẩn thận. Không nhìn thấy anh uống, em tuyệt đối sẽ không
uống, vì vậy anh bôi nó lên chén của em".
Vị Hi chấn động nhìn anh, tim đập thình thịch, run rẩy
viết lên giấy: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”.
Nguyễn Thiệu Nam nâng cằm cô lên, khẽ hôn lên đôi môi
run rẩy, “Em nói đi?”.
Vị Hi khó khăn đẩy tay anh ra, viết: “Anh đừng nằm mơ,
tôi chỉ coi như bị chó cắn một miếng”.
Nguyễn Thiệu Nam nâng mặt cô lên, “Chỉ coi như vậy
đương nhiên không được. Nhưng nếu anh ghi lại quá trình chúng ta ân ái, tung
lên mạng, em cảm thấy thế nào?”.
Vị Hi nhìn anh không dám tin, âm mưu độc ác đến tột
cùng này khiến cô sợ hãi đến mức răng va vào nhau cầm cập, toàn thân run rẩy.
Cô dùng sức lực cuối cùng viết lên giấy: “Đừng quên, anh cũng ở trong đó. Tôi
chỉ là một nhân vật bé nhỏ, nhưng anh là kẻ có máu mặt, truyền ra chuyện xấu
này, anh cũng chẳng dễ sống”.
Nguyễn Thiệu Nam buồn cười nhìn cô, vặn cằm cô, “Nha
đầu ngốc, sao em có thể so với anh? Anh là đàn ông, hơn nữa có quyền có thế.
Anh bảo giới truyền thông nói gì, họ sẽ nói đó, anh bảo họ nói thế nào, họ sẽ
nói thế ấy. Anh chỉ cần nói với bên ngoài một câu là em chủ động quyến rũ anh,
em có trăm cái miệng cũng không thể nói rõ. Hơn nữa, hình tượng công ích của
anh trước nay luôn tốt đẹp, cho dù thêm một chuyện phong lưu, mọi người cũng
quên nhanh thôi".
Anh hạ thấp âm lượng, ghé sát tai cô: “Nhưng còn em?
Em sẽ phải chịu đựng nghìn người chỉ trỏ, vạn người mắng mỏ! Em còn muốn tốt
nghiệp? Còn muốn ở trong thành phố này? Còn muốn ở bên cậu ta? Em đừng hi vọng
nữa, gia đình cậu ta như vậy sao có thể chấp nhận em. Vết nhơ này sẽ luôn đi
theo em, khiến em cả đời không thể ngẩng đầu lên được”.
Anh hung hăng túm tóc cô, cười lạnh lẽo nói: "Trừ
phi em chết, nếu không anh sẽ khiến cả đời em không thể quên nổi anh".
Vị Hi cố gắng hết sức vung tay tát anh một cái nhưng lại
bị anh dễ dàng túm lấy. Anh định bế cô lên, Vị Hi vùng vẫy, móng tay xượt trên
mặt anh. Nguyễn Tlnệu Nam không ngờ cô vẫn còn sức, buông tay, Vị Hi giống như
đống tuyết trắng lăn từ cầu thang xuống dưới.
Gáy cô đụng vào nền đất, trán cụng vào bậc thềm đổ máu,
dòng máu lăn theo má chảy xuống, trước mặt là một khoảng mờ mịt.
Bên tai vọng đến tiếng bước chân, càng lúc càng vang,
càng lúc càng gần. Cô muốn động đậy, ngón tay chạm trên nền đất lạnh giá, không
chút sức lực. Giống như con chim nhỏ gãy cánh, bị một đôi tay to lớn nhấc lên.
Cô nghe thấy anh đang cười, cười rất đắc ý. Cô không
biết anh đang cười cái gì, cũng nghe không rõ anh đang nói cái gì, chỉ có thể
cảm nhận được anh đang cởi cúc áo cô, sau đó cổ lành lạnh, cả người chìm vào
trong bóng tối, giá lạnh nhấn chìm mọi thứ, không biết gì nữa.
Như Phi đứng giữa căn phòng, toàn thân run rẩy, giống
như con cừu đứng giữa bầy sói. Hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm, tựa như trái
tim thít chặt của mình.
Có người bắt đầu hết kiên nhẫn, thúc giục: “Cởi đi, cô
cởi rồi, chúng tôi liền cầu xin cho cô, nghe thấy không?”
Lăng Lạc Xuyên lắc li rượu, nhìn Như Phi như nhìn một
người xa lạ. Đối với mọi thứ xảy ra trước mắt, anh không quan tâm, không hỏi
han, buông trôi bỏ mặc.
Anh quan sát cô một cách nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo
lóe lên dưới ánh đèn mờ, nhớ tới mối quan hệ giữa Như Phi và Vị Hi, nhìn thấy
đôi mắt, biểu hiện giống nhau của họ, bất giác sôi gan, phẫn nộ.
“Sao vậy? Điều này khiến cô thấy uất ức à? Cầu xin
người ta thì nên có dáng vẻ cầu xin. Chẳng phải cô nói, cô thấy chúng tôi liền
cảm thấy chán ghét ư? Vậy hôm nay cô cho chúng tôi nhìn rõ từ trên xuống dưới.
Để chúng tôi xem, rốt cuộc cô cao quý ở chỗ nào".
Như Phi ngẳng đầu lên, nhìn một bàn đầy những kẻ quần
áo sang trọng, gật đầu nói: “Được, tôi cởi. Các anh chẳng phải muốn cười trên
nỗi đau của người khác sao? Tôi khiến các anh hài lòng là được chứ gì”.
Lại nhìn Lăng Lạc Xuyên, “Đừng quên những lời anh vừa
nói, tôi cởi sạch rồi, để anh nhìn rõ, anh liền đi cứu cô ấy. Có điều, cho dù
anh nuốt lời, tôi cũng sẽ chẳng cảm thấy kì lạ. Đợi tôi chết rồi, tôi sẽ xuống
dưới nói cho cô ấy biết, Lục Vị Hi, cậu có ngày hôm nay cũng đáng đời! Ai bảo
cậu mù mắt lại đi tin tưởng một kẻ súc sinh vô tình vô nghĩa”.
Lăng Lạc Xuyên giật mình, dường như bị kim châm đau
nhói.
Như Phi run rẩy đôi tay, cởi từng chiếc, từng chiếc
cúc áo, kéo áo ngoài xuống, lộ ra áo ngực màu đen, vòng eo mảnh khảnh, hình
dáng mềm mại xinh đẹp như ẩn như hiện dưới ánh đèn lờ mờ, nước mắt cô lã chã
rơi xuống, “Tôi sẽ nói cho cô ấy biết, anh ta căn bản không quan tâm đến cậu,
hận cậu không thể chết ngay lập tức. Cậu đau lòng rơi lệ vì anh ta, cậu chết
rồi, anh ta có thương tiếc cậu không?”
Lăng Lạc Xuyên có phần không chịu đựng nổi, “Được rồi,
đừng cởi nữa”.
Như Phi hất cằm, nước mắt và vải áo mỏng mềm đều rơi
trên tấm thảm đỏ tươi, “Tôi sẽ nói cho cô ấy biết, anh ta biết rõ cậu đang chịu
khổ, biết rõ lúc này cậu sống không bằng chết, nhưng anh ta không quan tâm đến
cậu, anh ta vẫn lấy mình ra làm trò vui...".
“Tôi nói đủ rồi!”.
Lăng Lạc Xuyên vô cùng phẫn nộ, đứng lên giữ chặt đôi
tay đang cởi áo của Như Phi. Cô căm hận nhìn anh, nước mắt rơi trên gan bàn tay
anh, “Tôi sẽ nói cho cô ấy biết, Lục Vị Hi, mình cảm thấy đáng thương thay cho
cậu. Cậu còn nhớ anh ta làm cái gì? Vì một người đàn ông như vậy, có đáng
không?”