Có biết cái gì gọi là không thể đền ơn,
lấy thân báo đáp không? Không hiểu, anh dạy cho em!
Hai người đưa Chu Hiểu Phàm, được người khác tiền hô
hậu ủng rời khỏi đó. Lăng Lạc Xuyên dặn dò người đi theo, đưa nha đầu ngốc đó
về nhà, sau đó nhét Vị Hi vào xe mình.
Vị Hi lấy ra một chiếc khăn tay trong túi lau mặt, lại
lau nữa. Lăng Lạc Xuyên ngồi bên cạnh túm tay cô, kêu lên: “Anh bảo này bà trẻ,
em đã đủ chưa? Lau từ lúc ra khỏi cửa đến bây giờ, em không sợ lau tróc cả da
à?”.
Tài xế rất hiểu chuyện liền đóng tấm kính ngăn màu đen
lại, Lăng Lạc Xuyên nhất thời sững sờ, liền nói tiếp:
“Người ta anh hùng cứu mĩ nhân, anh cũng anh hùng cứu
mĩ nhân. Người ta ôm mĩ nhân về, anh chẳng qua chỉ thơm em một cái liền bị ghét
bỏ đến nỗi tài xế của mình cũng không nỡ nhìn”. Than ngắn thở dài, nói như
thật.
Vị Hi không nén được bật cười, bàn tay bị anh nắm đến
phát đau, cô rút tay ra viết lên sổ: “Em thấy, chỗ này gần khu vực thành phố,
anh cho em xuống phía trước đi. Em không muốn giống lần trước, đi đôi giày cao
mười hai phân, đầu đội nắng, một mình từ ngoại thành trở về, đi đến nỗi chân xước
da, bật máu”.
Lăng Lạc Xuyên quả thật muốn cất tiếng gào ai oán
không lời lên tận trời cao, thở dài nói: “Em thực sự lợi hại, chỉ ngắn gọn vài
câu, không những phủ định tất cả công lao của anh còn có thể khiến anh áy náy
muốn chết. Sao nào? Nói tiếng “cảm ơn” với anh khó vậy à?”.
Vị Hi nhìn anh, viết trên quyển sổ: “Cảm ơn! Xin cho
em xuống xe”.
Lăng Lạc Xuyên hận không thể lập tức bóp chết cô!
Không đúng, lần đầu tiên gặp cô đã nên bóp chết cô!
Đỡ cho lúc này vì việc cỏn con mà bị ức hiếp.
Anh giận quá bật cười: “Anh không cho em xuống, em làm
thế nào? Hôm nay anh muốn xem xem, ai chống lưng cho em, để em to gan với anh
như vậy? Có biết cái gì gọi là không thể đền ơn, lấy thân báo đáp không? Không
hiểu, anh dạy cho em!”.
Vị Hi đầu tiên ngẩn người, thấy vẻ mặt xấu xa của Lăng
Lạc Xuyên, chỉ coi như mình vừa ra khỏi hang hùm lại rơi vào miệng sói, liều
mạng mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa từ lâu, cô sao mở nổi chứ? Cô vừa lo
vừa giận, liền lao cả người vào...
Lăng Lạc Xuyên đâu ngờ, chẳng qua chỉ một câu nói đùa
liền khiến cô liều mạng như vậy, vội vàng ôm lấy cô, vừa tức vừa cười, “Cục
cưng à, đừng làm loạn nữa! Em có chết cũng không mở nổi cửa này đâu”.
Ai ngờ Vị Hi nghe thấy câu này, càng nóng lòng, càng
vùng vẫy một cách kịch liệt hơn.
Lăng Lạc Xuyên lo lắng trong lòng, cũng quên cả tức
giận, vội nói: “Anh sai rồi, anh sai rồi, vẫn không được ư?”.
Vị Hi nghe thấy câu này, bỗng chốc ngẩn ra. Cũng không
làm loạn nữa, chỉ mải nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không?
Lăng Lạc Xuyên xin lỗi cô? Lăng đại thiếu gia kiêu
ngạo ngất trời, ngông cuồng, tự cao tự đại này xin lỗi cô? Chuyện đùa! Chỉ sợ
là trời long đất lở, lũ lụt sóng thần, thế giới đến ngày tận thế, trái đất hủy
diệt... anh cũng tuyệt đối sẽ không nhận sai với cô, nhất định cô đã nghe lầm.
Lăng Lạc Xuyên thấy cô cuối cùng cũng không làm loạn
nữa bèn thở dài, vén lọn tóc rối sang một bên cho cô, lắc đầu khẽ cười, “Sớm
biết ba từ này có tác dụng như vậy, anh đã nói từ lâu rồi có phải xong không,
cũng đỡ cho em vùng vẫy như tranh giành mạng sống với anh vậy”.
Xe dừng ở một ngõ nhỏ, Vị Hi nhìn bên ngoài, dùng ngôn
ngữ kí hiệu hỏi người bên cạnh: “Đến đây làm gì?”.
Lăng Lạc Xuyên mở cửa xe, kéo cô xuống rồi nói: “Một
bữa ăn tử tế của anh bị em phá hỏng, không cho lợi lộc khác cũng nên mời anh ăn
bữa cơm chứ”.
Vị Hi nghe vậy lập tức rút tay lại, hơi lúng túng ra
dấu: “Bữa khác đi, hôm nay em không mang nhiều tiền đến thế”.
Lăng Lạc Xuyên bật cười, vừa đẩy cô vào vừa nói: “Yên
tâm đi, không tốn nhiều tiền của em đâu”.
Hai người vào sâu trong ngõ mới tìm thấy một cửa hàng
rất nhỏ, cửa gỗ đen, bậc thềm đá xanh, trên biển viết bốn chữ lớn đen sì - Vị
ngon không dứt.
Lăng Lạc Xuyên là loại công tử chạy xe thể thao giá
hàng chục triệu tệ, quen hưởng thụ, cao quý còn kén chọn, lại có thể đến nơi
này ăn cơm, Vị Hi thực không ngờ.
Bước vào chỉ thấy vài chiếc bàn tròn bằng gỗ sơn bày
rải rác dưới cây ngô đồng cao vút. Nhà hàng nhỏ trong ngõ sâu như vậy, phục vụ
chủ yếu là khách quen. Lúc này khách khứa không nhiều, mọi người đều rất thoải
mái, tùy ý.
Nhìn Lăng Lạc Xuyên đã biết là khách thường xuyên,
biết rõ nơi này, không cần nhìn liền gọi món. Vị Hi nắm ví tiền của mình, trong
lòng vẫn khiếp đảm, sợ mình không thanh toán nổi lại bị anh cười cho.
Lăng Lạc Xuyên đương nhiên biết tâm tư của cô, cũng
mặc kệ, chỉ cúi đầu uống trà, tự nói: “Mình chưa ăn gì từ sáng, khó khăn lắm
mới có người mời, lát nữa phải căng bụng ra ăn nhiều một chút mới được”.
Vị Hi vừa nghe liền sợ đến nỗi mặt trắng bệch. Ngẩng
đầu lại thấy tờ quy định của nhà hàng được chủ nhà hàng viết bằng giấy Tuyên
Thành vàng dán trên cây: Lừa gạt không cưỡng đoạt, cướp của không giết người.
Vị Hi đã biết hôm nay bị anh lừa lên thuyền kẻ cướp.
Thà tin trên đời có quỷ cũng đừng tin miệng lưỡi Lăng Lạc Xuyên.
Nhìn Vị Hi không ngừng hối hận, đứng ngồi không yên,
Lăng Lạc Xuyên nhàn nhã thong thả uống cốc trà hoa cúc, trong lòng vui như nở
hoa, thầm nói: Nha đầu chết tiệt, em cũng có ngày hôm nay.
Lăng Lạc Xuyên gọi nồi lẩu cay thơm lừng và cá nướng,
món ăn rất bình thường, Nhưng mùi vị vô cùng ngon. Vị Hi bị hen, không dám ăn
nhiều, cũng khen không ngớt lời. Lăng Lạc Xuyên quả thật rất đói, ăn đến nỗi
cay đỏ mặt, còn kêu quá đã.
Món chính được mang lên, là bánh trôi mè đen mà Vị Hi
cực kì thích ăn. Đương nhiên món này không phải đặc biệt gọi cho cô, vì mỗi lần
ra ngoài ăn cơm, Lăng thiếu gia chỉ gọi đồ mình thích.
Vị Hi cắn một miếng bánh trôi nhỏ, e dè hít mùi mè đen
tỏa ra từ vỏ bánh, vừa thơm vừa ngọt. Quay mặt sang thấy Lăng đại thiếu gia
bưng bát sứ trong tay, muốn chết đi được, nhưng không dám ăn. Cô liền biết vừa
nãy anh ăn nhiều cay quá, lúc này lại vừa nóng vừa cay vừa sánh, chỉ sợ không
thể cho vào miệng.
Vị Hi lắc lắc đầu, không biết thế nào lại dâng trào
tình mẹ, chỉ coi anh như trẻ con. Thế là cô cầm chiếc bát trong tay anh, dùng
muỗng nhỏ múc sang bát khác, múc qua múc lại nhiều lần, thấy đã bớt nóng mới
đưa cho anh. Lại thấy bên khóe miệng người đàn ông vẫn dính chút ớt cay, cô
không nén nổi, nhướng môi bật cười, cầm khăn tay của mình đưa cho anh.
Lăng Lạc Xuyên cầm lấy, lau mấy lần vẫn không sạch. Vị
Hi không kìm được, thuận tay lấy chiếc khăn, lau cho anh. Người đàn ông đầu
tiên sững sờ, tiếp đó quay đầu bật cười. Vị Hi không hiểu anh cười cái gì, đột
nhiên nghĩ ra hành động vừa rồi của mình dường như có phần thoải mái, thân mật
quá mức, khuôn mặt bỗng nóng bừng. Cô không nhìn anh nữa, cúi đầu ăn. Lăng Lạc
Xuyên cũng trở nên vô cùng yên lặng, nhưng vừa ăn vừa cười, đột nhiên cảm giác
bánh trôi nơi đây ngọt ngào, thơm ngon hơn bình thường.
Hai người ăn không ít đồ ăn, khi thanh toán lại không
tới một trăm tệ. Vị Hi rút tiền ra vội vàng thanh toán, lúc này mới thở phào
nhẹ nhõm.
Kết thúc bữa cơm hai người ra khỏi ngõ, bầu trời đêm
mùa thu thăm thẳm, sông Ngân chảy xiết, trên bầu trời đêm một vầng trăng tỏa
sáng dịu dàng.
“Đi bộ với anh, được không?”. Lăng Lạc Xuyên nói.
Vị Hi cúi đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Nơi đây là khu vực phố cổ, đường lát đá phiến, tường
màu than chì, có giàn hoa tử đằng... đều là dấu vết xưa thời gian để lại. Lúc
này đã không còn cái nóng ban ngày, những cơn gió đêm mang theo mùi thơm thoang
thoảng của hoa cỏ và mùi ẩm ướt của lá cây, đúng là khoảng thời gian dễ chịu
mát mẻ, khiến người ta cảm thấy vui vẻ, thanh thản.
Hai người bước sánh vai, tài xế lái xe theo sau từ
phía xa. Vị Hi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh trầm mặc cả quãng đường
đi, dường như lòng đầy tâm sự, khác một trời một vực với bộ dạng bá đạo trước
kia.
Cô đang thầm suy đoán đột nhiên nhìn thấy hai cây
phượng hoa đỏ như lửa cành lá hòa lẫn vào nhau hai bên đường.
Gió đêm hiu hiu, thổi qua vành tai, cơn gió làm những
cánh hoa rực rỡ tầng tầng lớp lớp tựa như tuyết bay màu đỏ, rớt xuống từng
trận, dưới ánh trăng hoa bay rợp trời.
Hai người đều nhìn đến ngơ ngẩn, không nén được dừng
bước, nhìn cơn mưa hoa màu đỏ rơi từ trên trời xuống, vương đầy trên người họ.
Họ tắm trong con mưa hoa đỏ, tựa như đi trong một giấc mộng bi thảm.
Bình thường chỉ biết cảnh sắc rực rỡ khi hoa nở, nhưng
không biết rằng khi hoa rụng lại bi thương như vậy.
Vị Hi giơ tay đón lấy cánh hoa đỏ rực, đột nhiên nhớ
đến hoa anh đào Nhật Bản mà Trì Mạch từng miêu tả, khi nở phải chăng cũng có vẻ
đẹp thê lương “Gió thổi đỏ ngợp trời, hoa rơi trong im lặng”.
Lại nhớ đến Tiểu Văn lúc còn sống từng nói, cô ấy muốn
đi thăm Vạn Lí Trường Thành ở Bắc Kinh và hoa anh đào Nhật Bản nhất, lúc này
nhìn mặt đất ngập sắc đỏ, bất giác trong lòng dâng lên một nỗi bi thương.
Lăng Lạc Xuyên đứng bên thấy cô hơi âu sầu trước cảnh
đẹp, không nén được hỏi cô: “Em sao vậy?”.
Vị Hi lắc đầu, viết trên giấy, “Không có gì, đột nhiên
nhớ đến một người bạn, trong lòng em hơi buồn".
Lăng Lạc Xuyên tưởng cô đang nghĩ đến Trì Mạch, trong
lòng không thoải mái, bèn hỏi: “Bạn như thế nào? Trai hay gái?”.
“Bạn tốt, là con gái, nửa năm trước đã đến một nơi rất
xa xôi”.
Lăng Lạc Xuyên hơi tò mò, “Cô ấy đi đâu rồi?”.
Vị Hi nhìn anh, viết hai từ trên giấy: “Địa ngục”.
Lăng Lạc Xuyên nhìn
hai chữ đen thẫm đó, bỗng chốc ngẩn người. Vị Hi mặc kệ anh, một mình bước đi.
Phía trước là hồ sen của thành cổ, lúc này đang là đầu
thu tháng chín, sen đỏ nở rộ, đúng quang cảnh “Lá xanh phủ nước xanh, hoa sen
choàng màu đỏ”. Nhìn ra xa, nước trong lạnh lẽo, sương quẩn quanh cây liễu rủ
cành, phía dưới lá sen chen chúc, sóng nước xanh biếc phản chiếu ánh sao ngập
trời.
Vị Hi hơi mệt, tiện thể ngồi ngay trên hòn đá bên bờ,
nhìn hồ sen dưới ánh trăng.
Lăng Lạc Xuyên ngồi bên cạnh cô, vẫn canh cánh trong
lòng lời cô nói vừa nãy, bèn truy hỏi đến cùng: “Cô ấy đã chết ư?”.
Vị Hi gật đầu, không rõ Lăng thiếu gia sao lại có hứng
với chuyện này như vậy.
Ai dè anh nghe xong lại cười, nói: “Vậy không hẳn cô
ấy ở địa ngục, nói không chừng là trên trời ấy chứ”.
Vị Hi không hiểu chỉ lên trên, “Trên trời?”.
“Đúng, dưới đất một người, trên trời một ngôi sao. Anh
đọc trong một quyển sách, trong đó nói người chết đi sẽ biến thành sao trên
trời. Bởi vì có người hoài niệm nên họ không chết đi, mãi mãi sống trong lòng
em”.
Vị Hi cười, viết trên giấy, “Anh đừng nói như vậy để
lừa em, đã lỗi thời từ lâu rồi. Người chết nếu như đều chạy lên trời, chỗ nào
chứa nổi chứ?”.
Lăng Lạc Xuyên thấy cô cười, trong lòng vui vẻ, cũng
không tính toán, chỉ thuận theo lời cô mà hỏi: “Người chết không sống trên
trời, vậy ai nên sống?”.
Vị Hi cười rồi viết: “Thần tiên, vì thế con người nhất
định đừng làm việc xấu, ngẩng đầu ba thước có thần linh, họ ở trên trời đang
nhìn chúng ta đó”.
“Họ biết mọi thứ không?”.
“Có lẽ”.
Lăng Lạc Xuyên quay mặt nhìn hồ sen đỏ nở rộ trước gió
dưới ánh trăng, khẽ nói: “Vậy họ có biết... anh thích em nhường nào không?”.