Tuyệt Sắc Nguyên Tố Sư: Tiểu Dã Phi Của Tà Vương

Chương 10: Chương 10: Hợp tác gì???




“Ầm —— “

“Ai?” Nghe một tiếng phịch, Phương Duyệt liền bị dọa sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, thấy cánh cửa hư kia ngã xuống.

Gió vẫn thổi vào, chỉ còn một mình Phương Duyệt, nàng nghĩ đây chỉ là tình cờ, nên sau đó liền đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài không có chút gió nào, bên ngoài ngoại trừ tiếng gã sai vặt, còn lại đều tĩnh lặng khiến lòng người sợ hãi.

“Nhị tiểu thư, không có ai.”

“Nhị tiểu thư, bên này cũng không có.”

Gã sai vặt đi tìm xung quanh tiểu viện, sau đó tới báo cáo.

Trong lòng Phương Duyệt không khỏi sợ sệt, thật sự là quỷ sao, trong phòng cuồng phong gào thét, mà ngoài phòng lại không có ngọn gió nào, chẳng lẽ thật sự là có quỷ sao?

“Đi tìm pháp sư, phong ấn oan hồn của tiện nhân kia, khiến nàng ta vĩnh viễn không được siêu sinh, để ta coi nàng ta biến thành quỷ rồi sẽ đáng sợ như thế nào.” Phương Duyệt quát lên, thù hận ngập tràn trong đôi mắt, sau đó dẫn theo tên sai vặt vội vã rời đi.

Bây giờ nàng không dám lưu lại, bởi vì trong lòng thật sự sợ sệt, nàng vẫn không quên hình ảnh sợ hãi của nha hoàn thân cận khi chết, còn có hình dáng của hai gã sai vặt kia.

Phương Tử Khâm nhảy từ trên xà ngang xuống, đôi mắt lạnh lẽo, nhìn bóng người Phương Duyệt, khóe môi nâng lên độ cong khát máu “Vĩnh viễn không được siêu sinh sao? Vậy ta sẽ khiến người không có tư cách để chết.”

Muốn nàng vĩnh viễn không được siêu sinh sao? Vậy phải nhìn xem, ai sẽ muốn chết trước.

Vừa nãy khi triển khai sức mạnh tinh thần, nàng liền trốn đi, nhưng mà bây giờ cơ thể còn yếu, sức mạnh tinh thần quá yếu, nếu không là có thể trực tiếp triển khai thành phong đao, giết mấy người, chứng tỏ nhuệ khí của nàng.

Bất quá mục đích hôm nay của nàng là tìm lại một bộ ngân châm, tự bài độc.

Nàng ở Tây viện, cách phố phường một hẻm nhỏ, vì lẽ đó chỉ cần nàng leo tường, là có thể đi ra ngoài.

Nhưng nàng không có bạc để mua ngân châm. Phải nghĩ cách mới được.

Không thể không than phiền, tam tiểu thư con này, thực sự là nghèo rớt mùng tơi, gian phòng này không khác gì chỗ ở của ăn mày.

Qua đó thấy được, Phương gia coi tam tiểu thư này còn không bằng một hạ nhân, thật khiến người ta cảm thấy đáng thương.

Đi dạo một vòng trong thành, tìm tới một y quán hợp lý, sau đó đi vào.

Đại phu thấy có người đi vào, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, không khỏi hơi nhíu mày, “Cô nương không thoải mái chỗ nào?”

Trong lòng nghi hoặc, nhìn cô nương này, sắc mặt hồng hào, chỉ là có chút gầy gò, không thấy bệnh tật chỗ nào.

“Ngươi là ông chủ?” Phương Tử Khâm nhìn một vòng xung quanh, nàng cần một bộ ngân châm tốt nhất, vì lẽ đó mới vào y quán tốt nhất trong thành.

Đại phu lắc đầu, “Ta chỉ là đại phu.”

“Ta nghĩ muốn bàn chuyện làm ăn với các ngươi, ngươi có thể gọi ông chủ ra không?” Nàng không có tiền mua ngân châm, thế nhưng có thể giao dịch, nàng bây giờ, không có thứ gì, chỉ có thể như vậy.

Đường đường là Thất Sát ở hiện đại, ở cổ đại là nữ nhi phủ Thừa tướng, lại có kết cục như vậy, thật là buồn cười, bất quá tất cả những thứ này, nàng sẽ khiến chúng quay về.

Đại phu liếc mắt nhìn hai tay nàng trống trơn, không khỏi kinh ngạc, “Ngươi muốn giao dịch cái gì, ta thấy có đáng giá hay không, sau đó mới báo cáo với lão bản của ta.”

“Ta cho các ngươi một bức huyệt vị đồ, các ngươi cho ta một bộ ngân châm tốt nhất.” Tuy rằng kiếp trước không có học y, thế nhưng nàng có tìm hiểu về huyệt vị.

Nàng biết, thế giới này y thuật không phát triển, bởi vì bọn họ đều thích ăn đan dược, nhưng đan dược cũng không phải vạn năng, vẫn là châm cứu hay hơn, hơn nữa ở thế giới này, hình như không rành về huyệt vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.