Tuyệt Sắc Nương Tử

Chương 6: Chương 6: Chương 5: (tt)




-Tà Băng, ta muốn đến không gian tu luyện của hồn thú, có việc liền kêu ta -Tuyết Ảnh mỉm cười, chuẩn bị đi đến không gian hồn thú.

-Đúng rồi ! - Tà Băng bỗng hô lên -Tuyết Ảnh, ngươi không cần đi không gian hồn thú, ta mang ngươi đến chỗ này tốt hơn, ở nơi này tu luyện nhất định tốt hơn những chỗ khác a !

Tà Băng bỗng nhiên nghĩ tới ngọc giới chỉ của mình, linh khí của ngọc giới chỉ hơn hẳn 10 lần bên ngoài, sau khi công lực của mình tăng trưởng cũng có thể tự mình điều khiển tỉ lệ thời gian bên trong ngọc giới chỉ, Tà Băng không khỏi tán thưởng ngọc giới chỉ này thần kỳ. Tuyết Ảnh trong đôi mắt lam xinh đẹp hiện lên một tia nghi hoặc, nơi tu luyện tốt nhất cho hồn thú không phải là không gian hồn thú sao ? Chẳng lẽ lại còn có chỗ tốt hơn ? Bất quá Tuyết Ảnh cũng không nói thêm cái gì, đối với Tà Băng gật đầu.

-Khi đến nơi khẳng định sẽ biết a ! –Nói đoạn Tà Băng liền mang theo Tuyết Ảnh tiến nhập bên trong ngọc giới chỉ của mình. Vừa mới tiến nhập ngọc giới, linh khí trong đó hướng hai người vọt tớt khiến cả người một trận nhẹ nhàng khoan khoái. Tuyết Ảnh vừa tiến đến cảm giác đầu tiên là nơi này linh khí nồng đậm, giương mắt nhìn, nhất thời sửng sốt một chút. Chỉ thấy trước mặt hai hàng cổ thụ xanh biếc dọc theo bờ hồ, trong hồ nước nhộn nhạo nhiều đóa Bạch Liên, mà bên hồ nước là kì hoa dược thảo đang nơ thơm ngào ngạt. Cách ko xa có 1 con đường dẫn đến 1 ngôi biệt thự nhỏ màu trắng rất đẹp mắt. Phong cảnh đơn giản nhưng lại ko kém phần mĩ lệ, nơi này thanh nhã cùng cao quý, tiên cảnh nhân gian cũng không hơn được phong cảnh ở đây.

-Đây là không gian bên trong ngọc giới chỉ của ta, ở trong này tu luyện tuyệt đối so với không gian hồn thú hiệu quả tốt hơn rất nhiều, cho nên ngươi cứ ở đây tu luyện ha ? -Tà Băng đối với tiểu hài tử nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, nhìn Tuyết Ảnh có chút ngốc lăng, trong lòng một trận vui mừng. Tà Băng là chủ nhân của ngọc giới tự nhiên có thể tùy ý cải biến bên trong ngọc giới, hiện tại có người thưởng thức, làm sao có thể không vui mừng.

-Ân, nơi này thật là nơi tu luyện tốt. -Tuyết Ảnh đối với Tà Băng khẽ cười nói. Tà Băng vừa nghe xong lại lôi kéo Tuyết Ảnh hướng về biệt thự, vừa bước vào lại hắn đem tới phòng bảo bối của mình ra, đối với Tuyết Ảnh nói:

-Tuyết Ảnh, ngươi xem những thứ kia ngươi có cần không? Tuyết Ảnh sửng sốt nhìn một đống đan dược, công pháp, tinh thạch, vật trang bị,…

-Mấy thứ này đối ta không có tác dụng gì, bất quá Tà Băng, những thứ này tùy ý đưa ra ngoài đã có thể làm náo động đại lúc đó! -Tuyết Ảnh nhìn Tà Băng nổi lên tia vui đùa.

-Đối với ngươi đều không có tác dụng ? –Tà Băng xụ mặt tỏ vẻ phiền nào rồi bỗng a một tiếng

-Tuyết Ảnh, mẫu thân tới tìm ta, ngươi ở trong này tu luyện hay đi ra ngoài ?

-Ta không đi ra ngoài, ta ở tại chỗ này tu luyện, Tà Băng, có cái gì nguy hiểm liền kêu ta. -Tuyết Ảnh đối với Tà Băng nhắc nhở. Nhìn tiểu chủ nhân, Tuyết Ảnh theo trong lòng hoàn toàn tiếp nhận cổ huyết khế ước này rồi, hơn nữa khi mình vẫn còn là một hồn thú quái đản nghe được âm thanh non nớt thanh thúy của nàng nói :“Về sau chúng ta chính là đồng bọn, cùng nhau kề vai chiến đấu!” cũng đã tiếp nhận nàng rồi!

Nghe Tuyết Ảnh nói như vậy, Tà Băng cũng không nói thêm cái gì , mỉm cười gật gật đầu, sau đó mới đi ra ngoài ngọc giới. Tuyết Ảnh nhìn Tà Băng đi rồi, liền khoanh chân ngồi xuống tu luyện ! Mới vừa ra ngọc giới, Tà Băng mở cửa liền hướng mẫu thân Liễu Tố Ngưng nghênh đón:

-Mẫu thân?

-Băng nhi, bảo bối của nương ! -Liễu Tố Ngưng nhẹ nhàng ôm lấy Tà Băng, ôn nhu nói :

-Băng nhi, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, có đói bụng không a?

Tà Băng sờ sờ bụng mình, mẫu thân vừa nói nàng mới để ý thật đúng là hơi đói a !

-Hì hì, dạ hơi đói rồi ạ !

Liễu Tố Ngưng khẽ cười một tiếng, ôm Tà Băng hướng sảnh đường đi đến. Vừa đến đại sảnh thì mọi người đã ngồi xuống đầy đủ chỉ chờ hai người đến, hai người ngồi xuống cùng mọi người hưởng thụ bữa cơm an nhàn, hòa thuận!

_________Phân cách tuyến ăn trưa__________

Ăn cơm trưa xong, đại ca Thần Ngôn liền hướng Tà Băng cười hỏi :

-Hôm nay thời tiết rất đẹp mà buổi chiều ca cũng rảnh rỗi nên định đi dã ngoại, muội đi cùng chứ ?

-Tất nhiên rồi, cũng khá lâu rồi muội mới được đi ra ngoài a ! –Tà Băng vừa nghe được ra ngoài liền mừng rỡ nói. Tuy đây là 1 thế giới cường giả vi tôn nhưng những phép tắc cổ đại với nữ nhân thì vẫn thế nên vì nàng là khuê nữ đa phần đều phải ở trong viện ít được ra ngoài chơi.

-Nhìn muội hưng phấn chưa kìa ! –Thần Ngôn cười to, tay đưa ra xoa đầu của Tà Băng rồi lại hướng về phụ mẫu nói :

-Vậy chiều nay tụi con đi ra núi Bạch Vân dã ngoại nhé ạ ?

-Đã quyết định hết rồi thì còn hướng ta hỏi chi a ! – Thần Hạo bất đắc dĩ liếc con trai của mình

-Con ko hỏi lại sợ người nào đó nói con vô pháp vô thiên, lớn rồi nên lúc nào cũng chỉ biết tự quyết định mà ko hỏi trưởng bối. –Thần Ngân nhún vai, cười trả lời

-Ngươi…- Thần Hạo tức giận liếc hắn

-Phụ thân à, cứ kệ huynh ấy đi mà ! –Tà Băng giả vờ nhu thuận nói, tay kia cầm cốc nước hướng Thần Hạo dâng lên-Mới ăn cơm xong ko nên tức giận a, người uống 1 cốc nước hạ hỏa nha !

-Uhm, vẫn là Băng nhi của ta ngoan nhất, lúc nào cũng hiếu thuận cả ! –Thần Hạo cười ngây ngô, nhận lấy cốc nước từ tay con gái yêu

-Thôi về phòng nghĩ ngơi rồi chiều đi dã ngoại đi ! –Uống nước xong, Thần Hạo cười nhẹ xoa đầu Tà Băng rồi đứng dậy cùng ái thê rời đi

-Uầy thật là vẫn chỉ có muội mới trị được tính thích cằn nhằn của lão cha a ! –Thần Ngân cười

-Tại huynh không biết cách thì có, đã vậy suốt ngày nói chuyện lớn tiếng với cha hỏi sao cha không vậy ? –Nàng nói rồi quay người bước khỏi phòng, trước khi đi còn không quên nhắc nhở

-Huynh mau về phòng sắp xếp đi đó, chiều nay ta ngủ dậy mà huynh chưa chuẩn bị đồ đi dã ngoại thì đừng trách ta !

Dứt lời liền nhanh chân chạy về phòng, bỏ mặt 2 huynh đệ Thần Ngôn và Thần Ngân đơ mặt đứng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.