Tuyệt Sắc Phong Lưu

Chương 11: Chương 11: Tiểu bình quả, biết em, anh thật khổ




“Tiểu bình quả ngu ngốc, anh cứ tưởng em chỉ quyến rũ một mình anh, không ngờ em đói bụng ăn quàng, không tha cho người nào, đừng trách anh không vui!”. Mục Úc tự nhủ. Hừ! Đến lúc đó anh sẽ ngày ngày bắt nạt em! Cậu nghĩ thầm, ngón tay thon dài trắng noãn gó nhanh trên bàn phím, nhìn cậu như một tinh linh xinh đẹp, nhưng mà tinh linh này có hơi hướng ác ma.

“Tốt, một lời đã định”. Mục Úc nói được làm được, hệ thống thông báo: “Bang chủ Ma Giáo Satan Du Đãng muốn kết liên mình với bang hội của bạn”. Hiểu Hiểu ấn có. Hệ thống lại thông báo: “Bang hội Ma giáo và Bang hội Ám dạ liên minh thành công”. Quả nhiên rất giữ lời hứa, Hiểu Hiểu không thực hiện thì không phải là quân tử rồi! ( thực ra thì cô vừa là tiểu nhân vừa là nữ nhân).

Hiểu Hiểu vào bang hội, định điều chỉnh lại chức vụ trong bang, nghe thấy Tô Uyển ai oán kêu: “Hiểu Hiểu, cậu đừng bán mình đi được không ...?”. Bây giờ cô là một “nhân viên vệ sinh”, dùng nước tẩy chuyên dùng cho máy tính, lau sạch màn hình và bàn phím cho Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu liếc cô một cái: “Hừ! Mặc kệ!”.

Thấy Hiểu Hiểu không “nhân nhượng” với cô nữa, Tô Uyển vội vàng giả vờ đáng thương: “A! Cậu không có nhân tính! Chúng ta ở chung một chỗ nhiều năm như vậy .... (bị Hiểu Hiểu trừng mắt lập tức nói lại) bạn bè nhiều năm, cậu lại thấy chết mà không cứu! Bán mình cho một ác ma!”. Nói xong còn ôm lấy tay phải của Hiểu Hiểu, cọ xát vào cánh tay cô ấy.

Hành động này làm Hiểu Hiểu rùng mình, vội rút tay của mình về, sau đó đoạt lấy con chuột, sợ rằng chậm một chút lại bị Tô Uyển tóm lấy tay. Trong tiếng kêu sợ hãi của Tô Uyển, Hiểu Hiểu nhanh chóng sửa đổi vị trí đá nàng sang ma giáo. Giải quyết xong!~ Hiểu Hiểu vỗ vỗ tay, bực mình nhìn Tô Uyển: “(#‵′) Mẹ nó, cậu mau đi rửa tay, nước trái cây dính dính bẩn quá”.

Cứ như thế, Tô Uyển không chỉ là một nhân viên vệ sinh mà còn bị bán sang cho “ác ma” để làm lao động khổ cực, tất nhiên điều sau la do Tô Uyển tự YY (tưởng tượng) trong đầu. Tô Uyển tự an ủi mình: được rồi, tất cả vì sự thịnh suy (lên xuống) của Ám dạ bang hội, cô đành phải hi sinh vì tập thể... Thật ra thì cô đâu có bị thiệt, chỉ bị bán cho một “ác ma” mà thôi, về sau ít tham gia các hoạt động bang hội.

Nhưng mà Tô Uyển nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy mình hi sinh rất lớn! Không được, cô hi sinh vì bang hội như thế, phải có chút thù lao gì chứ? Cô lấy miếng vải từ trong túi xách laptop Apple, lau lau màn hình laptop, đúng như dư đoán hấp dẫn chú ý của Hiểu Hiểu.

“Sao cậu còn ở đó hóng mát, cậu muốn làm trò gì với màn hình máy tính mới mua của mình? Đừng cản trở mình và Diệp Tử làm nhiệm vụ tình lữ”. Nói xong bực mình liếc Tô Uyển một cái. Tô Uyển biết lúc nãy mình đã làm gì nhưng vẫn phải tranh thủ lợi ích cho mình.

“Hiểu Hiểu, cậu và Diệp Tử ngày nào cũng thế, việc gì phải vội ngọt ngào ... (bị Hiểu Hiểu trừng mắt một lần nữa) à không, mình muốn nói là làm nhiệm vụ tình lữ, vậy thì không có ai dẫn mình rồi? Mình muốn luyện cấp để còn giúp cho thực lực của bang chúng ta ..”. Hiểu Hiểu nghe nửa câu đầu chỉ như gió thoảng bên tai, nhưng nghe được nửa câu sau rất kích động.

Đúng thế Hiểu Hiểu bang chủ để ý nhất là bang hội của mình, còn nữa lúc trước thúc giục Tô Uyển thăng cấp, cô ấy còn nhàn nhã nói không gấp, chẳng lẽ hôm nay trúng tà? Chắc là có mục đích gì? (#‵′) mẹ nó, chắc chắn là có mục đích, nếu không cô ấy sẽ không tốt bụng như thế? Hiểu Hiểu gán cho Tô Uyển danh xấu.

“Nói đi, bên trong cái đầu nhỏ của cậu lại nghĩ cái gì? Không phải thương lượng với mình, mình chắc chắn sẽ không mang cậu về! Hiện giờ cậu đã thuộc về ác ma, mình và Diệp Tử không thể dẫn cậu nữa. Cậu, đi, tìm, cậu, ta, đi!”. Mấy chữ cuối cùng Hiểu Hiểu nhấn mạnh vô cùng rõ ràng. Hừ, dù sao cũng đã giao dịch, mà đưa một đại phiền toái (phiền toái lớn) ném cho ác ma cũng tốt, ít nhất mình cũng được thảnh thơi.

Tô Uyển thấy không nói được lại chuyển ý đồ: “A, mình nhớ hồi mới chơi cậu nói với mình có một người bạn rất lợi hại, muốn giới thiệu làm sư phụ cho mình? Thế bây giờ có thể giới thiệu sư phụ cho mình được chưa?”.

Hiểu Hiểu lúc này mới nhớ đúng là cô có một bằng hữu định giới thiệu cho Tô Uyển. Nhưng mà suy nghĩ lại, Tô Uyển muốn tìm sư phụ thì tại sao lại chọc tức đến cô? Hừ, mình đã khó chịu thì cậu cũng đừng vui vẻ! Hiểu Hiểu nhanh chóng nói chuyện với ác ma, đưa tọa độ của Tô Uyển cho cậu ta, để cậu ta đến đây.

Tô Uyển đang ở bên cạnh Hiểu Hiểu thì thấy cô ấy đánh dòng chữ: “Bây giờ Tô Uyển đã là người của cậu, cho nên mình muốn làm gì cũng nên lấy sự đồng ý của cậu, mình muốn tìm sư phụ cho cậu ấy, cậu thấy thế nào?”. Tô Uyển thấy những lời này tức giân quát: “Cái gì? Vì sao lại nói mình là người của anh ta, mẹ nó, mình là người tự do, là người tự do”. (thật hả tỉ?)

Ác ma ở bên máy tính thấy những lời nay thì tâm tình rất tốt, hớn hở nói: “Ừ chỉ cần cậu nói cho mình biết đấy là ai thôi!”. Hiểu Hiểu không để ý Tô Uyển đang khóc lóc thảm thiết, trực tiếp trả lời: “OK, mình sẽ tìm anh ta đến rồi lập tổ đội nói chuyện”.

Ác ma không nói lời nào ý ngầm cho phép. Hiểu Hiểu mở dnah sách bạn tốt, nhắn tin cho một người là [Gió Lạnh Xào Xạc]: “Có người đẹp muốn giới thiệu cho anh, ở (tọa độ của cô và ác ma)”. Người đó vừa nhận được tin nhắn rất nhanh đã đến nơi.

Tô Uyển nói với Hiểu Hiểu “Chờ một chút” rồi nhanh chóng bò lại chỗ máy tính của mình, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến lợi ích của cô, cô không thể không biết gì được. Mà Xào Xạc vừa chấp nhận lời mời tổ đội đã kêu la: “Người đẹp ở đâu? Người đẹp ở đâu?!!”.

Tô Uyển đổ mồ hôi, nếu để một đại sắc ma(rất háo sắc) làm sư phụ mình thì thật không tốt, lúc cô muốn phát biểu ý kiến thì có một người đã phản đối. Ác ma vừa nhìn thấy người đến, trong lòng nói không tốt, vội gõ: “Người này tuyệt đối không được!!”.

Đầu tiên đại sắc ma Xào Xạc không chú ý đến ác ma nhưng cậu ta nói làm lộ mình: “A, đây không phải là tiểu buồn bực à? Chẳng lẽ người đẹp mà Hiểu Hiểu muốn giới thiệu cho ta là cô?”. Cố nén ý nghĩ muốn ói, ác ma phản bác: “Tại sao anh còn chưa chết còn nữa, ông đây không phải là cô!!”.

Trời ơi, cái miệng ngu ngốc, mình nói như vậy thì Tiểu Bình quả sẽ cười nhạo mình, làm sao bắt nạt cô ấy được nữa! “Tôi đã nói rồi, ai làm sư phụ của cô ấy cũng được chỉ anh là không được!”. “À, cậu có thành kiến với tôi đến thế cơ à?” Xào Xạc ra vẻ đáng thương, đồng thời nhắn tin mật cho ác ma: “Chẳng lẽ cậu đã quên mọi chuyện rồi?”.

(#‵′) mẹ nó! Lần đầu Mục Úc rất muốn mắng chửi người, nhưng mà cậu cũng không dám xung đột với Xào Xạc. Mà Đại sắc mà là người như thế nào? Chỉ hỏi thế cũng làm cho ác ma rợn tóc gáy! Aiz, chọn nhầm bạn tốt, chọn nhầm bạn tốt! Ác ma thở dài, nói đến Xào Xạc cậu lại nghĩ đến những chuyện bi thảm từ khi quen anh ta.

********

Sở Phong Hàn (Gió Lạnh Xào Xạc) là người bạn ác ma quen được ở một diễn đàn hacker nào đó, ở trong Tuyệt Sắc Cửu Thiên anh ta cũng là người hai mặt vừa là người chơi, vừa là GM. Nhưng mà thân phận thật là người sáng tạo ra trò chơi này, hiện tại cũng là kỹ sư thiết kế của [Tuyệt Sắc Cửu Thiên]. Mặc dù làm GM mất đi niềm vui khi PK, nhưng đánh BOSS, xoát quái thì anh ta rất lợi hại.

Để anh ta làm sư phụ của Tô Uyển ở phương diện nào cũng là lựa chọn tốt nhất. Không chỉ giúp cô ấy nâng cao năng lực vào phó bản, cũng giúp Tô Uyển tránh được những PK ác ý hoặc là một chút hành vi trả thù. Nhưng mà! Lần thứ nhất đại sắc ma không may đi vào máy tính của cậu, đã biết được thân phận thật của cậu, mà cũng biết được nhiều bí mật mà cậu không cho ai biết.

Có nhiều bí mật của cậu, không chỉ có những chuyện ngày xưa của cậu, mà đặc biệt trong máy tính còn có những tấm ảnh của Tô Uyển qua các thời kì (mặc dù số lượng không nhiều lắm, bao gồm cả hình người nào đó đang COS). Nhưng mà đối với Mục Úc, không để cho cô ấy biết vẫn tốt hơn....

Không để sau này cô ấy lại nói cậu “muốn cô ấy” (không muốn hả ca :v), như thế thì cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch! Từ lần trước đã có vết xe đổ, dù cậu nói gì thì sau đó cũng bị Tô Uyển làm nghẹn họng, cho nên không nên để cho cô ấy biết nhược điểm của mình!

Nhưng mà nhược điểm này lại ở trong tay Đại sắc ma, nếu anh ta ở gần Tô Uyển chỉ sợ bí mật sẽ bị tiết lộ. Nhưng mà Xào Xạc là ai, anh đã sớm biết Mục Úc sẽ nghĩ như vậy, không những không lùi bước mà còn dùng việc này để uy hiếp cậu, đúng là tà ác!

********

“Chẳng lẽ cậu thực sự đã quên rồi!”....Ác ma không nói gì nếu thế thì để anh dùng áp lực ép xuống vậy! Nhưng mà nghĩ đéno Tô Uyển khuôn mặt quả táo đáng yêu, khi cười lên lộ ra đôi răng mèo. Aiz, không nhận cũng không được mà nhận cũng không được.

Không còn cách nào khác, ác ma nói với Đại sắc ma: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám nói cho cô ấy biết, tôi sẽ làm cho anh muốn chết mà không được. Nếu đã hiểu thì hãy thu cô ấy làm đồ đệ đi!”.

Xào Xạc cảm giác là tiểu tử Mục Úc này yêu cô nhỏ đó? yên tâm đi, anh không có hứng thú với người mà ngực dính vào lưng, anh chỉ hứng thú với những người có vóc người nóng bỏng. Nhưng mà con gái đều không đáng tin, bây giờ anh chỉ có hứng thú với mèo thôi.

【 hệ thống 】Người chơi Gió Lạnh Xào Xạc muốn thu bạn làm đồ đệ, có đồng ý hay không?

【 đội ngũ 】Satan Du Đãng: bái anh ta là sư phụ !

Tô Uyển không hiểu, vừa rồi không phải ác ma là người phản đối đầu tiên sao? Sao giờ giờ lại giục cô? Trong phòng Hiểu Hiểu cũng thúc giục cô mau bái sư, cô “Ừ” một tiếng, rồi ấn “Có”.

【 hệ thống 】Người chơi Gió Lạnh Xào Xạc trở thành sư phụ của bạn (sau này sẽ được hưởng kinh nghiệm thầy trò).

【 đội ngũ 】Hiểu Hiểu: Xào Xạc vậy em giao cô ấy cho anh, em và Diệp Tử đi làm nhiệm vụ tình lữ.

【 hệ thống 】Người chơi Hiểu Hiểu rời khỏi đội ngũ.

【 đội ngũ 】Gió Lạnh Xào Xạc: Uyển Uyển, gọi một tiếng “sư phụ” đi.

(#‵′) mẹ nó, tại sao cả thế giới đều biết tên cô vậy! Cô chưa kịp nổi giận thì ác ma đã nói.

【 đội ngũ 】Satan Du Đãng: Trong trò chơi đừng gọi như thế, có nhiều người biết tên thật cũng không phải là tốt! Anh cũng biết chuyện đó mà!

【 đội ngũ 】Gió Lạnh Xào Xạc: thế anh phải gọi cô ấy là gì?

【 đội ngũ 】Satan Du Đãng: tự nghĩ đi!

【 đội ngũ 】Gió Lạnh Xào Xạc: à, “tự nghĩ đi”, chúng ta cùng đi đánh BOSS nào!

Lời này vừa nói ra, ác mà và Tô Uyển cùng囧 ... .....! Đây là một con người như thế nào? Cô thật là xui xẻo. Ác ma và sắc ma dẫn Tô Uyển đi phó bản. Nhưng mà Tô Uyển lại nhớ đến đại thần Ảnh Chi Long Ngâm. Lần trước người ta giúp cô, vậy mà một chút cảm ơn cũng không có, giờ nghĩ lại thì có vẻ không đúng.

Suy nghĩ một lúc, Tô Uyển nhắn tin cho Ảnh Chi Long Ngâm: “Lần trước cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi còn chưa cảm ơn anh ... Ngại quá, tôi thỉnh thoảng hay quên. Haha!” Tô Uyển nói lời này chính mình cũng cảm thấy rất giả, chắc là người ta cũng sẽ nghĩ như thế.

Nhưng mà Ảnh Chi Long Ngâm đâu phải người bình thường! Đại thần vẫn là đại thần, coi như không có chuyện gì: “À, không sao cả”. Aiz, sao lại lạnh nhạt như thế, chẳng lẽ tức giận cô à? Tô Uyển nghĩ thầm: “A! Lần trước thật ngại quá, nhưng mà tôi không có gì để cảm ơn anh, nếu không tôi lấy thân báo đáp được không?”. Nửa câu sau Tô Uyển nói đùa để Ảnh Chi Long Ngâm vui lên nhưng không ngờ anh ta lại đáp “Tốt”, cô hoàn toàn im lặng. Giờ cô có thể hiểu cái gì là tiền mất tật mang, tự nhiên lại bị hiểu nhầm là thật. Tô Uyển thật không biết nói gì, hôm nay cô đều không biết nhìn người. Hai người im lặng ai cũng không nói gì đến mấy phút.

Tô Uyển đi theo hai người kia cũng lên được một cấp. Đổi chỗ mới, ba người lại tàn sát. Thật ra chỉ có ác ma và sắc ma đánh quái, Tô Uyển tiếp tục nói chuyện phiếm với Ảnh Chi Long Ngâm.

Ảnh Chi Long Ngâm biết Tô Uyển đang nói đùa với anh, nên cũng nói lại: “ ‘lấy thân báo đáp’ thì không cần, nhưng 7 giờ rưỡi tối thứ 6 tuần này, tôi diễn tấu Piano ở học viện âm nhạc XX, hi vọng em có thể đến cổ vũ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.