Edit : Lạc Khinh Trần
Thái nữ muốn tự chọn chính quân, trong mấy
ngày nay tin tức này liền như là mọc ra cánh, truyền khắp toàn bộ kinh
thành, nghe được tin tức này mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu.Những người
muốn thấy người sang bắt quàng làm họ tự nhiên là lòng tràn đầy vui
mừng, mà những người không muốn đi tham gia dự tuyển thì... Dù sao cũng
không có người thứ hai có can đảm giống như Lam Tắc Anh , ở trong lúc
lâm triều trực tiếp từ chối nữ hoàng cầu hôn.
Trong khoảng thời
gian ngắn,việc kết hôn trong kinh thành diễn ra náo nhiệt phi thường.
Một ít nam tử đủ tuổi trong nhà có đủ tư cách tham gia dự tuyển, nếu là
không muốn gả cho ác bá công tử bột kia liền lập tức bắt đầu tìm kiếm
đối tượng môn đăng hộ đối để gã.Trong mấy ngày này,người trong kinh
thành đặt mua vật dụng cưới hỏi tấp nập làm cho các cửa hàng kiếm được
không ít tiền lời, liền ngay cả tơ lụa màu đỏ cũng được các cửa hàng
tăng giá lên gấp đôi.
Đối với sự náo nhiệt ở ngoài cung, Tô Hàm
Tiếu một mực làm như không biết. Mỗi ngày thảnh thơi đùa giỡn Mai Nhược
Thủy, tình cờ bắt nạt một chút Thất Huyền nhẫn nhục chịu khó,tiếp theo
là chạy đi trêu chọc Hàn Thư Mặc làm cho hắn lộ ra thần thái giương nanh múa vuốt, ngày tháng trôi qua thật là nhàn nhã a!
“Lời của ta
nói, ngươi đến tột cùng là có nghe vào hay không!” Mai Nhược Thủy đuổi
theo sau lưng Tô Hàm Tiếu xuyên qua hoa viên, giận đùng đùng quát.
“Nghe được , không phải là đọc sách thôi sao, trở lại lại rồi đọc tiếp!” Tô Hàm Tiếu không nhịn được trả lời một câu.
“Ngươi ngày hôm qua, ngày hôm trước đều là nói như vậy!” Mai Nhược Thủy không
chút nào từ bỏ. Hắn là thị đọc, nói trắng ra chính là người bồi thái nữ
đọc sách , nhưng là... Cái nữ nhân bất hảo không thể tả này, vừa thấy
sách liền né tránh giống như thấy được vật gì bẩn thỉu vậy! Coi như ở
tại trong thư phòng, cũng không có đàng hoàng mà đọc sách, một lúc thì
nói chuyện ngoài lề của sách, một lúc lại cầm cục than vẽ bậy lên giấy,
hơn nữa thích nhất vẽ các loại sắc thái của hắn!
Nữ nhân này...
Đều là yêu thích hắn bị tức giận làm cho biến sắc, những bức họa kia,
ban đầu vẽ miệng hắn mọc thêm hai cái ngà voi thì cũng thôi đi,những bức họa sau thì... Ngáp,móc lỗ tai, nổi giận, gào khóc, mặt đỏ ngượng
ngùng... Hắn cũng không biết chính mình lúc nào thì biểu hình ra mấy
loại vẻ mặt bất nhã như vậy.
“Đó là ngày hôm qua, ngày hôm trước, ngày hôm nay ta còn chưa có nói qua.” Tô Hàm Tiếu vô tình vung vung tay.
Đọc sách? Đương nhiên là muốn xem. Có điều một cái ác bá công tử bột, đột
nhiên liền biến thành học sinh tốt, như vậy không phải làm cho người
khác chú ý sao? Ngược lại nàng buổi tối như thế nào cũng không ngủ sớm
được, vừa vặn nằm ở trên giường đọc sách, sáng ngày thứ hai tiếp tục
theo thói quen ngủ nướng.
Trước đây thái nữ nghĩ như thế nào nàng không biết, thế nhưng bây giờ ở trong lòng nàng biết rất rõ ràng tình hình của mình.
Nhìn như cao cao tại thượng không thể lay động, trên thực tế, nàng chính là
đang diễn xiếc ở trên vách núi, không để ý liền bị tan xương nát thịt.
Có bao nhiêu người nhìn chằm chằm cái ghế này của nàng, thái nữ... Hừ
hừ, kỳ thực chỉ là một cái bia ngắm sáng lấp lánh mà thôi. Là một người
sát thủ, Tô Hàm Tiếu rất không thích loại ở ngoài sáng này,chỉ có thể ở
trạng thái bị động.
Có điều sức mạnh bây giờ của nàng không đủ, cũng không phải là thời cơ tốt để trở mình, cần phải ẩn nhẫn một thời gian.
Theo nàng quan sát, nữ hoàng thương yêu xác thực xuất phát từ trong lòng,
chỉ tiếc nàng quá mức nhân hậu, chỉ sợ là không đấu lại cái Phượng hậu
khẩu Phật tâm xà kia. Mà Mai quý quân... Nàng có chút nhìn không thấu
người này, nhưng ít ra hẳn sẽ không thương tổn đến nàng.
“Thái nữ điện hạ!” Mai Nhược Thủy rốt cục không nhịn được triển khai khinh công, một cái nhảy vọt lên xẹt qua đầu nàng, ngăn cản đường đi.
“Còn có chuyện gì?” Tô Hàm Tiếu một mặt vô tội nhìn hắn.
Mai Nhược Thủy chỉ cảm thấy một hơi nghẹn ở cổ họng , không thể thở ra cũng không nuốt xuống được,tích tụ lại trên gương mặt lại không có các nào
phát tiết ra được.
“Điện hạ...” Đang lúc này, Thất Huyền vội vã
chạy tới, nhưng vừa mới nói được hai chữ, liền chú ý tới bầu không khí
giữa bọn họ rất quái dị,mấy chữ sau nhất thời nuốt trở vào.
“Chuyện gì?” Tô Hàm Tiếu quay đầu nói.
“Điện hạ, Lam công tử đến rồi, đang chờ điện hạ ở thư phòng.” Thất Huyền thở phào nhẹ nhõm,nói ra một hơi cho xong.
Lam Trầm Yên? Tô Hàm Tiếu sửng sốt một chút mới nhớ tới, Lam Trầm Yên là
thanh mai trúc mã của nàng, nữ hoàng luôn luôn hi vọng tác hợp việc hôn
nhân cho bọn họ,cho nên xưa nay đều chấp thuận Lam Trầm Yên tự do ra vào hoàng cung. Có điều... Mấy ngày trước đây Lam Tắc Anh mới từ chối nữ
hoàng cầu hôn, vào lúc này cư nhiên sẽ đồng ý nhi tử mình thương yêu
tiến cung sao?
“Điện hạ là có gặp hay không?” Thất Huyền do dự liếc mắt nhìn Mai Nhược Thủy bên cạnh vẻ mặt không cao hứng hỏi.
“Gặp, làm sao không gặp?” Tô Hàm Tiếu khiêu mi, có chuyện gì vẫn là trước
tiên nói cho rõ ràng, coi như hôm nay không gặp, lấy cá tính cũng Lam
Trầm Yên nếu như nhất định phải gặp nàng, chính là ngày ngày tới cửa làm phiền nàng cũng không cảm thấy kỳ quái.
“A, Nhược Thủy,Vậy...
Ngày hôm nay cứ như vậy đi nha!” Tô Hàm Tiếu quay đầu lại ném cho hắn
một câu,không chờ Mai Nhược Thủy trả lời,liền đi về phía thư phòng.
Mai Nhược Thủy chỉ có thể thở dài,làm thị đọc cho vị thái nữ này.. Quả
nhiên không phải dễ dàng. Đối với nàng mà nói, mỹ nhân cùng sách... Bên
nào nặng bên nào nhẹ căn bản không phải biết rồi sao...
Tô Hàm
Tiếu đẩy cửa thư phòng ra liền nhìn thấy Lam Trầm Yên ngồi trên một cái
bàn nhỏ đang uống trà. Mấy ngày không gặp, gương mặt tuấn mỹ kia tựa hồ
có chút gầy đi, mà giờ khắc này nhìn hắn lạnh lùng giống như mùa đông có thể kêu gọi băng tuyết đến.(câu này trong bản cv ta nghĩ muốn nát óc
chỉ có thể nghĩ ra được câu này)
“Trầm Yên?” Tô Hàm Tiếu thoải mái đi vào, ở trước thư án ngồi xuống, ánh mắt rơi xuống trên mặt bàn thì lập tức ngẩn ra.
Chỉ thấy đầy bàn đều là tranh vẽ, tất cả đều là trong mấy ngày nay nàng vì
giết thời gian, tiện thể trêu chọc Mai Nhược Thủy mà vẽ ra, đều chỉ là
vài nét vẽ, nhưng bởi vì đặc tính của than vẽ,thần thái của nhân vật
được biểu hiện cực kỳ sống động, đủ loại vẻ mặt, tuy rằng bất nhã, nhưng mà dạng đồ tư mật này nhìn vào càng lộ ra người trong bức họa cùng họa
sĩ trong lúc đó quan hệ là cỡ nào thân mật.
“Thái nữ điện hạ đúng là thật hăng hái a.” Lam Trầm Yên lạnh lùng nói.
“Chỉ là tiện tay vẽ bậy mà thôi.” Tô Hàm Tiếu dừng một chút, đem tất cả bức họa thu thập lại, đặt ở dưới một quyển sách.
“Điện hạ là muốn tuyển Mai công tử làm chính quân sao?” Lam Trầm Yên nói.
Tô Hàm Tiếu bất giác nhíu nhíu mày, không nghĩ tới Lam Trầm Yên dĩ nhiên
sẽ hỏi trực tiếp như vậy,làm cho nàng không biết phải trả lời như thế
nào mới tốt.
Nếu là có thể,dù sao cũng phải chọn liền tuyển Mai
Nhược Thủy cũng không kém. Chỉ là Mai Nhược Thủy cũng không phải con
cháu đích tôn của Mai gia, nếu làm chính quân, về mặt thân phận của hắn
không phải chỉ kém một chút mà thôi. Vào lúc này không cần thiết vì
chuyện như vậy mà gây phiền toái, ngược lại bất kể là ai, đem người cưới vào cũng chỉ tốn thêm một chỗ ở của Đông cung mà thôi, còn về hạnh
phúc... Sinh ở nhà công hầu, quý tộc nhà giàu còn muốn vọng tưởng cái
loại hạnh phúc mịt mờ kia sao?
“Tô Hàm Tiếu!” Thấy nàng không nói lời nào, Lam Trầm Yên đột nhiên đứng lên, cách một Trương Thư án đối diện cùng nàng.
Nhìn ánh mắt tràn ngập lửa giận của hắn, Tô Hàm Tiếu không biết tại sao lại cảm thấy có chút hốt hoảng.
“Tô Hàm Tiếu...Cung diên bảy ngày sau, ta sẽ đến.” Lam Trầm Yên từng câu từng chữ nhìn chằm chằm nàng nói ra.
Tô Hàm Tiếu trong lòng cả kinh, nàng biết cái tràng cung diên kia là nữ
hoàng vì nàng tuyển chính quân mà chuẩn bị, do Phượng hậu làm chủ,nam tử chưa gả có thân phận tài mạo thích hợp đủ độ tuổi đều được tham gia.
Nhưng mà hôn sự với Lam Trần Yên đã bị Lam Tắc Anh từ chối như vậy hắn
không nên xuất hiện mới đúng.
“Bệ hạ đã đáp ứng rồi.” Lam Trầm Yên nói ra nghi hoặc trong lòng nàng.
Tô Hàm Tiếu chỉ có thể cười khổ , nữ hoàng đương nhiên là sẽ đồng ý, nàng
còn ước gì Lam Trầm Yên sẽ tự động hiến thân nữa là đằng khác!
“Quyết định như vậy đi.” Lam Trầm Yên nói xong, không nhìn nàng một cái, xoay
người rời đi, tay áo mang theo phong thanh nặng nề đóng sầm cửa thư
phòng lại, từ đầu tới đuôi đều không cho Tô Hàm Tiếu mở miệng nói câu
nào.
Tô Hàm Tiếu đỡ cái trán ai thán một tiếng.
Nên làm gì đây? Nàng không tin Lam Trầm Yên hôm nay tới nơi này chỉ để nói với
nàng là hắn muốn tham gia buổi tuyển chọn này mà thôi.Hành động này rõ
ràng chính là ý tứ “Ngoại trừ ta, ngươi ai cũng đừng nghĩ tuyển”!
Không thể phủ nhận, đối với hành động dứt khoát như vậy, là một nam tử dám
yêu dám hận nàng rất là thưởng thức. Nhưng mà, chính là bởi vì thưởng
thức, nếu như tương lai vì là duyên cớ của mình mà để hắn thống khổ,
nàng cũng sẽ rất áy náy.
Lòng người chung quy là làm bằng thịt cũng sẽ đau.