Ngồi trò chuyện được một lúc, Phù Dung thấy trời tối, nên cùng Quân Hàn quay về, nếu không cổng hoàng cung mà đóng thì phiền phức lắm, hoàng đế mà biết nàng qua đêm bên ngoài, lại thêm cớ cho hắn nói này nói nọ, phiền phức lắm.
“xem ra chỉ mình ta biết nàng là nữ nhi” vừa vào phòng Quân Hàn đã lên tiếng trước, nghĩ đến điều này hắn không khỏi cảm thấy vui mừng.
“uh” nàng gật đầu thừa nhận
“tại sao nàng lại cải nam trang”
“vừa rồi ta mặc nữ trang, mặc dù là áo ngủ, nhưng ngươi cảm thấy ta thế nào”
“rất đẹp”
“thế so với những nữ nhân mà ngươi đã gặp thì thế nào”
“họ không thể so sánh với nàng” nàng so với những nữ nhân đó đẹp hơn gấp vạn lần, cho dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không bằng nàng, đó là những điều trong lòng hắn nghĩ.
“nga vậy sao, chính vì điều này ta mới không bận nữ trang, như vậy không phải rất phiền phức sao”
“thì ra là vậy” nàng nói đúng, nếu nàng bận nữ trang như vậy thì sẽ trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều nam nhân sao.
“được rồi, ta buồn ngủ rồi, ngươi cũng nên đi thôi”
“được, ta sẽ ở gần đây, có gì thì gọi ta” nói xong nháy mắt hắn đã rời khỏi, còn nàng thì trèo lên giường, tên này cũng được đấy chứ, khẳnh định là còn ở bên ngoài chưa đi đâu, nghĩ xong như vậy không khỏi mỉm cười, sau đó thì tìm chu công đánh cờ.
Bên ngoài thì có kẻ lẳng lặng nhìn nàng đi vào giấc ngủ, mỉm cười đầy ôn nhu,bất kể nàng làm gì, nhất cử nhất động của nàng đều khiến hắn không thể nào rời tầm mắt khỏi nàng.
******************************
Sáng hôm sau.
“Hàn, ngươi có đó không” sau khi rửa mặt, vệ sinh cá nhân, nàng đích thân xuống bếp nấu bữa sáng, dù sao ai kia cũng thức cả đêm canh chừng cho mình, cũng nên đền đáp hắn một chút chứ, nàng vừa dứt lời, một thân hắc y đã xuất hiện trong phòng.
“có chuyện gì vậy”
“ăn sáng a” nàng vừa dọn bữa, vừa trả lời
“ăn sáng”
“đúng a, nếm thử xem ta nấu thế nào”
Hắn không nói gì, ngồi xuống từ từ nếm thử hương vị món ăn, nàng quả thật rất có tài nấu nướng nha, thức ăn rất ngon.
“rất ngon”
“thật hả”
Hắn gật đầu khẳng định, hai người cứ thế vừa ăn vừa nói chuyện, giây phút vui vẻ lại bị một tên không biết thức thời phá rối.
“Ngọc công tử, hoàng thượng cho mời” một thái giám từ ngoài cửa nói vọng vào
“nha, ta biết rồi, ta đến liền”
“hey không biết cái tên hoàng đế kia định làm gì nữa đây”
“ta sẽ đi với nàng”
“được, chúng ta đi thôi” dù sao có người đi cùng vẫn hơn mà, đi một mình lỡ có chuyện gì đối phó không kịp thì sao.Hai người hướng ngự thư phòng của hòang đế mà đến, vừa bước vào đã thấy mọi người đều có mặt động đủ, không chỉ hai huynh đệ Lạc Minh, Lạc Thiên, mà ngay cả Triệu Bân và Khương Tuấn cũng có mặt, ngoài ra còn có một tên lính, bộ dáng chật vật.
“hoàng thượng gọi ta đến không biết có chuyện gì”
“có chuyện cần bàn “ hắn lạnh lùng lên tiếng, hoàn toàn không có vẻ cợt nhã như thường ngày, có thể thấy được sự việc vô cùng nghiêm trọng.
“nha vậy sao, nói đi” Phù Dung cũng nhận thấy việc này, nên cũng nghiêm túc bàn bạc
“kẻ đi cùng ngươi là ai”
“cận vệ của ta, yên tâm, y rất đáng tin, ngươi không cần phải lo, nói đi”
“ngươi mau mang toàn bộ mọi chuyện nói lại lần nữa” Lạc Minh cũng không có ý kiến gì, nếu như Phù Dung tin tưởng, mà tên này nhìn người, nhìn việc xưa nay đều rất đúng, chứng tỏ kẻ kia cũng không có gì đáng ngại, nhưng xem ra người này thân thủ bất phàm, là một người không đơn giản, nhưng y cũng không nghĩ nhiều, dù sao giải quyết chuyện quan trọng trước mắt vẫn hơn, nên quay sang tên lính ra lệnh.
“khởi bẩm hoàng thượng, Lương tướng quân phụng mệnh trấn giữ biên quan giữa Chu quốc và Phổ quốc, mấy ngày trước, Phổ quốc đột nhiên xuất binn tấn công, lúc đầu là quân ta chiếm thế thượng phong, nhưng không hiểu sau đó Phổ quốc dùng thủ đoạn gì, đột nhiên trên mặt đất, trên trời xuất hiện rất nhiều loại côn trùng màu đen kỳ lạ, chúng tấn công binh lính của ta, người nào bị chúng tấn công, chỉ trong vòng một khắc, chỉ còn lại là một bộ bạch cốt, Lương tướng quân thấy sự không ổn, nên cho quân rút vào thành trấn giữ, và sai tiểu nhân ngày đêm quay về đây bẩm báo”
“bạch cốt, côn trùng đen, đó là thứ gì” Lạc Thiên hỏi
“tiều nhân không biết, hình thù của chúng rất quái lạ, người của chúng ta chưa từng thấy bao giờ”
“ngươi lui ra đi” Lạc Minh phất tay bảo hắn lui.
“dạ” tên lính ra ngòai, đóng cửa lại, trong phòng giờ chỉ còn những nhân vật then chốt.
“chuyện này thì có liên quan gì đến hai người này” Phù Dung khó hiểu, một thư sinh như Triệu Bân và một thương nhân như Khương Tuấn thì có liên quan gì a
“Triệu Bân là biểu đệ của ta, hắn không chỉ là tài tử mà còn am hiểu binh pháp, nên cũng thường cùng bọn ta hội ý, Khương Tuấn mặc dù là thương nhân nhưng cũng là bắng hữu của ta, quân lương triều đình đa phần đều nhờ hắn trợ giúp, nên cũng xem như người trong nhà” Lạc Minh giải thích.
“nga, thì ra vậy”
“vừa rồi khi người nghe tên lính kia bẩm báo, ta thấy mắt của ngươi sáng lên, ngươi có biết đó là thứ gì phải không” Lạc Minh nhìn Phù Dung mà hỏi
“ta cũng không chắc, chỉ đoán ra vài phần, muốn chắc chắn phải xem tận mắt mới được”
“được, vậy ngươi theo chúng ta xuất chinh” Lạc Minh thấy thờ cơ bèn quyết định, tên này nếu biết thứ kia là cái gì thì có thể đối phó rồi, hơn nữa thừa dịp xem thử hắn rốt cuộc mang theo bao nhiêu bí mật
“xuất chinh, chúng ta, ý ngươi là những người có mặt ở đây”
“đúng, thế nào ngươi có ý kiến sao, hay là ngươi sợ rồi”
“đi thì đi, ai sợ ai, dù sao đi nữa, cho dù bọn côn trùng đó có tấn công cũng là tấn công các ngươi, tuyệt đối không bao giờ tấn công ta, ta việc gì phải sợ chứ”
“tại sao ngươi lại chắc như vậy”
“đó là chuyện của ta, nếu xuất chinh thì cũng phải cho ta chuẩn bị chút đồ chứ, nếu không còn chuyện gì ta đi trước nha”
“được, chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta xuất phát”
“được, chúng ta về” nói xong cùng Quân hàn rời khỏi ngự thư phòng.