Sáng hôm sau, Phù Dung thức dậy từ rất sớm, lên đỉnh núi gần thành để thị sát, nàng đứng đó chìm vào suy nghĩ “ rốt cuộc là kẻ nào, thật không ngờ ở thế giới này cũng có ngươi biết vu thuật a, thú vị thật”
Đang miên man trong dòng suy nghĩ của chính mình, thì một chiếc áo choàng khoác lên người nàng, nàng quay đầu lại thì thấy Triệu Bân đang đứng đó.
“ trời lạnh, cẩn thận, kẻo nhiễm phong hàn” y nhẹ nhàng dặn dò.
“đa tạ, sao huynh lại ra đây”
“ta nhìn thấy đệ lên đây nên đi theo thôi, đệ suy nghĩ gì mà trầm tư quá vậy, ta đến nãy giờ mà cũng không hay”
“ta đang nghĩ rốt cuộc là kẻ nào đã giải trử phong ấn của tử hồn, xem ra kẻ này lai lịch không đơn giản, nhưng hắn lại làm ta cảm thấy rất thú vị”
“thú vị, đệ đôi lúc làm ta cảm thấy khó hiểu, nhũng chuyện người khác cảm thấy rắc rối phiền phức thì đệ lại cảm thấy thú vị, nhựng chuyện nghiêm trọng như vậy đệ cũng thấy thú vị, một kẻ dùng thứ tà thuật như vậy hại người đệ cũng thấy hắn thú vị, ta đột nhiên cảm thấy ta hoàn toàn không hiểu một chút gì về đệ” Triệu Bân đối với việc không hiểu được người làm cho mình động tâm cảm thấy vô cùng buồn bả, y đột nhiên cảm thấy người trước mặt thật xa vời.
“huynh không cảm thấy nếu như chuyện gì cũng thuận lợi quá, hoặc quá nhàm chán thì sẽ mất đi thú vị của cuộc đời sao, còn nữa thứ mà người kia cũng như ta dùng không phải tà thuật, mà là vu thuật và cũng chính thứ đó đã giúp các người khống chế tử hồn, huynh nên nhớ kỹ, và hình như ta nhớ không lầm thì ta và huynh cũng không cần hiểu nhau quá mức” nàng đối với việc người ta gọi vu thuật của mình là tà thuật từ trước giờ vô cùng mẫn cảm, nên bây giờ nàng có chút tức giận, nói xong nàng quay mặt bỏ đi ném cái áo choàng trả lại hắn, không thèm đếm xỉa đến hắn nữa.
*********************
Trở lại phòng, Phù Dung vô cùng tức giận, gương mặt vì tức giận mà đã trở nên đỏ hồng.
“ai làm nàng giận sao” Quân Hàn thấy tiến lại hỏi nàng.
“không có gì” nàng thật sự không muốn nói nữa, gì chứ nàng xem hắn như bằng hữu, à không, thậm chí còn hơn cả bằng hữu, mà hắn dám dùng việc mà nàng nhạy cảm nhất từ trước đến nay để mà chọc tức nàng, nàng bình sinh ghét nhất người ta gọi vu thuật của nàng là tà thuật nha, vậy chẳng khác nào bảo nàng là yêu nữ rồi còn gì, thật là làm nàng tức chết a.
“rõ ràng là có, nói đi ta giúp nàng trả thù”
“nếu ta nói là hoàng đế huynh cũng đi giết hắn à”
“chỉ cần nàng thích, ta có thể vì nàng đối chọi khắp thiên hạ”hắn nói không một chút do dự.
“huynh” nếu nói nàng nghe xong không cảm động là gạt người nha, thật sự nghe những lời này nàng cảm thấy rất ấm áp, nhưng mà nàng cũng rất ngạc nhiên nha, thật sự không tin được mà, mặc dù nàng biết hắn có tình ý đối với nàng nhưng hình như vượt xa so với nàng tưởng tượng rồi nha ( TT: ôi trời, giờ tỷ mới biết sao, đây chính là hiền lành dễ dụ mà tỷ nói về nam nhân cổ đại đó, bây giờ thấy chưa, hậu quả đó ^^)
“đa tạ” nàng mỉm cười nhẹ nhàng, chạy lại ôm chầm lấy hắn, tất nhiên cũng thừa cơ ăn chút đậu hủ của hắn, hắn thật sự làm nàng cảm động mà.
Còn hắn thì bất ngờ trước hành động này của nàng, nhưng sau đó thì từ từ thích ứng, vòng tay ôm lấy thắt lưng của nàng, hắn ôm rất chặt, như thể muốn hoà tan nàng vào người vậy, từ đôi mắt hắn ánh lên nhu tình, rồi từ từ lan rộng ra như thể muốn trào cả ra ngoài, cả hai đều lặng lẽ ôm chặt lấy đối phương, hắn bất giác rời ra một khoảng cách, nâng cằm của nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn, nàng ngạc nhiên trước hành động này của hắn, shock nha, nhưng sau đó đã hiểu ra và đáp trả lại hắn, choàng tay qua cổ của hắn khiến hai người lại một lần nữa áp sát vào nhau, chiếc lưỡi ướt át đầy tình ý của hắn luồn lách vào trong, tìm kiếm chơi đùa cùng lưỡi của nàng, nàng cũng không chịu thua thiệt, cũng dùng lưỡi của mình công kích lại hắn, hai người cứ dây dưa, chơi đùa với nhau, một lúc lâu, Quân Hàn bất giác ôm chặt lấy nàng hướng giường đi tới, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, môi của hắn vẫn không rời khỏi nàng, hắn bắt đầu mơn trớn trên cơ thể nàng, vuốt ve hai má của nàng, sau đó từ từ mò xuống cổ, bắt đầu thoát đi y phục của nàng, không khí trong phòng dần trở nên ái muội vô cùng, hắn thoát đi áo ngoài của nàng, để lộ ra dãi băng màu trắng đang quấn chặt lấy ngực của nàng, hắn nhíu mày, nàng tội tình gì phải như thế chứ, hắn dùng tay tháo nó xuống, để lộ ra cảnh xuân tuyệt đẹp, hắn cúi đầu yêu thương lấy nó, làm cho nàng yêu kiều rên rỉ, hai người đang trong cơn kích tình thì lại có một kẻ phá đám xuất hiện.
( TT: a sắc lang lợi dụng a, huynh nhanh tay thật đó. một chữ thôi ” phục “)
“Ngọc công tử, công tử có trong đó không, hoàng thượng cho mời ngài ra đại sảnh” một binh lính đứng bên ngoài gõ cửa.
Hai người nghe tiếng lập tức từ trong cơn mê tình ái thoát ra.
“ngươi về bẩm báo, nói ta đến liền” nàng vội vã ngồi dậy.
Sau khi nhìn thấy người ngoài cửa đã đi khỏi, nàng mới quay sang nhìn hắn, phát hiện hắn đang nhìn nàng chầm chầm, nàng nhìn theo tầm mắt hắn phát hiện nửa cơ thể trên của mình đều đã lộ ra, khuôn mặt đỏ ửng, nhanh tay mặc lại quần áo, sau đó để ý thấy gương mặt của ai kia tối xầm lại như thể muốn giết người, nàng liền hiểu được, một nam nhân đang trong cơn dục vọng không nên làm mất hứng nếu không y có thể giết người thật.
Nàng cười cười, tiến lại gần hắn, giọng nói dụ hoặc.
“ngoan, ta đi một lát sẽ về, huynh ở lại đây, tối nay ta về sẽ nấu món ngon cho huynh ăn”nói xong nhìn hắn cười ngọt ngào.
Hắn không trả lời, mà kéo nàng xuống hôn thật sâu lên môi nàng, hắn vừa hôn vừa nhâm nhi môi nàng, như thể đó là mỹ vị nhân gian, đến khi nàng không thể thở được nữa hắn mới luyến tiếc buông tha nàng.
“nhanh chóng quay về, ta chờ nàng” hắn mỉm cười nói.
“được”
Nàng xoay người ra khỏi phòng, trước khi đi còn quay lại nhìn hắn cười một cái. Sau khi nàng đi khỏi, Quân Hàn cũng rời đi, phi thân đến sau hậu viện, y phất tay lập tức xuất hiện một hắc y nhân.
“có chuyện gì” hắn lạnh lùng hỏi, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng lúc nãy hoàn toàn biến mất.
“chủ nhân muốn ngươi giúp ngài làm một việc” hắc y cũng dùng giọng điệu lạnh lùng trả lời.
“việc gì”
“giết người dùng thuật tâm chú không chế tử hồn, cũng tức là Ngọc Băng Tâm”
“tại sao”
“không tại sao cả, chỉ vì hắn nhúng tay vào chuyện không nên thôi, hắn làm vậy đã phá vỡ kế hoạch của chủ nhân”
“được, quay về nhắc nhở hắn, đây là lần cuối cùng ta giúp hắn, xem như ta đã đền ơn cứu mạng của hắn, bắt đầu từ hôm nay ta và hắn không ai nợ ai”
“được” hắc y nhân lập tức rời đi
Quân Hàn đứng đó, trong mắt theo hướng hắc y rời đi bắn ra sát khí, muốn thương tổn nàng, các ngươi tuyệt sẽ không có kết quả tốt, cứ chờ đi, hắn cười lạnh, sau đó quay về phòng chờ nàng.