“thế nào, chuẩn bị cả rồi chứ” Phù Dung quay sang liếc mắt nhìn Vân Ngạn.
“ta làm việc cứ yên tâm” ai kia cười đầy tự tin đáp lại.
“một mình ngươi liệu có đối phó được không” Quân Hàn nghi hoặc hỏi.
“ta làm việc xưa nay nếu không chắc sẽ không làm, không cần Quân đại giáo chủ của Thiên Ma giáo nhắc nhở đâu”
Một câu làm chấn động mọi người, người này là đại ma đầu trong lời đồn sao, giáo chủ Thiên Ma giáo đây sao, thế tại sao lại đi hạ mình làm cận vệ cho tên kia chứ, mọi người đều có nghi vấn nhưng không ai dám hỏi, vì bây giờ không phải lúc nói chuyện này.
“Lưu Vân Ngạn, huynh không nói không ai nói huynh câm đâu” Phù Dung lớn tiếng quát.
“đừng nói lớn quá, ta không có điếc mà”
“hừ” nàng thật sự hết cách với sư huynh này rồi.
“được rồi các ngươi cứ ở lại đây đi, ta đi đối phó với tử hồn đây, đi nha” hắn nói xong đứng dậy rời đi, nhưng chưa được mấy bước thì quay lại.
“chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi, chuyện quan trọng” hắn nhìn Phù Dung một cách nghiêm túc.
“huynh làm gì mà thần thần bí bí vậy” dù nói vậy nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, nàng biết hắn không hề đùa nên cũng đi theo ra ngoài.
“tiểu sư muội, đừng có cải nam trang, đày đọa mình nữa, rõ ràng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, lại đi cải nam trang không phải uổng phí lắm sao a, mau trở lại thận phận nữ nhân của mình đi”
“huynh,…huynh muốn chết rồi,nói ở đây bộ không sợ những người trong kia nghe được sao”nàng tức giận đùng đùng muốn lập tức giết cái tên nhiều chuyện này.
“nghe càng tốt chứ sao, muội không cần phải giấu nữa, cứ công khai ra đi, cho khỏe a”
“Lưu Vân Ngạn, ta giết huynh” Phù Dung tức giận rượt theo y muốn đánh, cái tên này đúng là từ nhỏ đến lớn chỉ biết chọc tức mình thôi hà, không bao giờ biết chiều muội muội gì cả.
“tiểu sư muội a, đây không phải là ý của ta a, nếu có trách đi mà trách sư phụ đi a, người biết mọi chuyện của muội ở đây, nên bảo ta làm vậy thôi a”
“cái gì, huynh quay về mật báo hả, huynh quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao. Được nếu huynh bội ước trước, thì ta cũng không khách sáo nữa, huynh chờ bị vợ bỏ đi là vừa, nếu lần này ta không khiến cho sư tẩu bỏ huynh, ta chặt đầu xuống cho huynh làm ghế ngồi”
“nè ta không có mật báo, là ngươi khác nói à, đừng có vu oan”
”là ai, kẻ nào nhiều chuyện vậy”
“thì chính là kẻ đưa muội đến đây đó, ông ta và lão tử đầu ( là Nguyệt lão đó, do Dung tỷ lúc nhỏ khi mới biết nói cư nói Nguyệt lão thành lão tử đầu, nên gọi riết rồi quen luôn) đánh cược, ông ta sợ thua nên đi mật báo cho muội bại lộ thân phận đó, nhằm cứu vãn tình thế”
“cái gì, lão già chết tiệt, sau khi quay về ta nhất định nhổ trụi râu của ngươi, phá hủy nhà của ngươi” tức chết đi được mà
“đừng giận, nếu muội giận ta không dám nói tiếp đâu a” nhìn thấy Phù Dung sinh khí, Vân Ngạn âm thầm cầu nguyện cho mấy lão đầu kia, chúc các ngươi bình an qua được chặng này.
“nói cho ta biết hai lão đầu đó cá cái gì”
“Cái này…” Vân Ngạn từ từ tiến lại gần nói nhỏ vào tai Phù Dung, nàng nghe xong giận đến tím cả mặt.
“hai lão già chết tiệt, ta nhất định phải đánh cho các ngươi biến dạng đến nỗi không ai nhìn ra, nếu không bản tiểu thư sẽ không tên Ngọc Phù Dung nữa”
“ta còn một câu nữa, muội có muốn nghe không” Vân Ngạn rụt rè hỏi
“nói”
“sư phụ bảo rằng thời hạn của muội còn lại là hai năm, do lúc trước không biết bên cạnh muội có nhiều nam nhân như vậy, nên mới cho ba năm, nhưng bây giờ biết rồi nên còn hai năm, còn nữa nếu trong thời hạn mà muội không hoàn thành, thì ông ấy sẽ gả muội cho Đinh Tử Cao, nhớ kỹ nha”
“cái gì, bắt ta lấy con heo kia hả, đừng có nằm mơ,quay về nói với lão gia hỏa kia, ông ta thích thì đi mà lấy đi, bản tiểu thư không có hứng thú đâu”
“cái này ta không biết, những gì cần nói ta đã chuyển lại rồi, ta đi trước nha” còn không tẩu nhanh e rằng hắn sẽ bị lấy ra làm thớt mất, tốt nhất là nhanh chóng làm xong chuyện rồi quay về ôm ấp vợ yêu thôi.
“tức chết ta a” nàng quay vào trong khuôn mặt như tu la địa ngục, đúng thật là một kẻ là cha mình, hai kẻ được xem như một nửa sư phụ, cư nhiên cấu kết gài bẫy nàng, tức quá đi a.
“ngươi lại tức giận chuyện gì” Lạc Minh tò mò hỏi thăm, cái tên này dạo gần đây thường rất hay xúc động không biết vì nguyên do gì nữa ( TT: để ta nhắc cho ca nhớ nha, một lần do ca, một lần do Bân ca, một lần do Hàn ca, còn bây giờ là do Ngạn ca đó, mấy ca sao cứ thích chọc cho tỷ nhà ta giận thế a, tỷ ấy mà giận bỏ đi, là mấy ca tiêu đó a =.=”)
“không có gì cả, cho dù nói các ngươi cũng không giúp được đâu”
(TT: ê ê, hình như mấy ca này giúp được tỷ ơi, tỷ lầm rồi đó nha ^^).
“Ngọc đệ có chuyện gì cứ nói ra đi, là ai làm đệ tức giận, ta thay đệ dạy dỗ hắn”
(TT: Bân ca, lầm rồi, đối tượng này huynh không động được đâu).
“cha ta” Phù Dung giọng điệu tức giận.
“cha đệ “ Triệu Bân ngạc nhiên.
“đúng, là cha ta, lão già đó, lão gia hỏa đó, dám gài bẫy ta, lần này quay về ta nhất định cho ông ta một bài học nhớ đời, hai lão già kia cũng vậy, ba người các người dám hùa nhau giăng bẫy ta, lần này ta sẽ khiến cho các ngươi phải hối hận, để xem ai lợi hại hơn nào, ta im lặng tưởng ta là người hiền dễ bị người ta khi dễ sao, nằm mơ đi, các ngươi lần này chết chắc rồi” Phù Dung nghiến răng tức giận, gương mặt tím tái, hỏa bốc cao, nhìn đầy sát khí.
( TT: * té ghế*, tỷ mà là người hiền sao ; Dung: ngươi nói cái gì * mặt đầy sát khí *; TT: *bỏ chạy té khói*, ở lại chắc mạng nhỏ của ta cũng tiêu mất, ba vị lão nhân gia chúc các người may mắn nha, * nam mô *, cầu phật tổ phù hộ các người)
“Ngọc đệ, bình tĩnh lại, dù gì đó cũng là cha của đệ” Triệu Bân thấy Phù Dung trên người tỏa ra sát khí, lên tiếng khuyên nhủ.
“cha cái gì chứ, huynh có thấy người cha nào cấu kết với người ngoài giăng bẫy con mình không hả, lão gia hỏa lần này không trị cho ông một trận nhớ đời ta đây không phải con ông, tức chết ta a”
( TT: tỷ đang nổi điên rồi, cứ tưởng là ngao du thời không một chuyến, ai dè tất cả đã bị cha mình sắp đặt ngay từ đầu a, đúng là người cha độc nhất vô nhị mà, cách tìm chồng cho con cũng có một không hai trên đời >.<).
“ ha ha ha” Lạc Minh nhịn không được phì cười.
“ngươi cười cái gì a” Phù Dung bực tức hỏi.
“đây là lần đầu ta thấy một cặp phụ tử như vậy, cha ngươi quả thật khiến cho ta khâm phục, khi nào có dịp nhớ giới thiệu cho ta”
“ngươi…..” tên này sao cứ thích chọc tức nàng vậy a
“thôi được rồi, bàn chuyện chính đi” Lạc Thiên đứng ra giải vây tình hình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi bàn xong mọi chuyện, Phù Dung và Quân Hàn lập tức rời khỏi, họ cần phải giải quyết mất tên rắc rối kia trước khi ra trận, nếu không sẻ không còn thú vị nữa.
“chuẩn bị xong chưa” Phù Dung lên tiếng hỏi Quân Hàn.
“xong cả rồi, nàng có đảm bảo thuốc này uống vào sẽ không sao chứ”
“yên tâm, thuốc này do nhị sư huynh của ta bào chế, không có vấn đề gì đâu”
“thật là uống thuốc này vào có biến bản thân người uống giống như đã chết sao, ta chỉ từng nghe nói, chứ chưa từng nhìn thấy bao giờ”
“yên tâm, tin tưởng ta” nói xong nàng cho ngay viên thuôc vào miệng, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Quân Hàn đón lấy cơ thể mềm nhuyễn vô lực vào lòng, ôm chặt lấy nàng, với hắn cả đời chỉ cần như vậy ôm nàng là đủ lắm rồi, không cần bất cứ thứ gì cả, nhẹ nhàng bế nàng phi thân ra ngoài rời đi.