Trên sơn đạo, một cỗ xe ngựa xa hoa giờ đây đang từ Hàn quốc, theo hướng Lạc quốc mà tiến đến.
Lúc đầu Phù Dung vốn dĩ định quay về Chu quốc. Nhưng sau đó lại nghe được tin, Lạc Minh đang trên đường đến Đại hội võ lâm sắp được tổ chức tại Chu quốc, thì cũng chuyển sang hướng đó mà đi.
Bốn nam nhân còn lại, thì chỉ cần là Phù Dung muốn, bọn hắn sẽ luôn nghe theo, nên đoàn người không hề suy nghĩ gì thêm, sau khi rời Phi Đô thành, đã ngay lập tức đi về phía Thông Châu thành của Chu quốc, nơi sắp diễn ra Đại hội võ lâm mà thẳng tiến.
…………………..
“ Ưm. Chuyện gì a??? ” Phù Dung vốn dĩ đang nằm trong lòng Triệu Bân ngủ ngon giấc, thì đột nhiên lại bị mấy tiếng động bên ngoài quấy rầy, khiến nàng bất mãn mà lên tiếng.
“ Dung nhi, không có gì nghiêm trọng, chẳng qua là phía trước có người đánh nhau thôi ” Triệu Bân dịu giọng giải thích.
“ Là ai a??? ” Phù Dung nhu mắt, cố gắng lấy lại tỉnh táo hỏi.
“ Tam thời không biết, người của chúng ta đang đi thám thính ” Quân Hàn ngồi bên cạnh lắc đầu.
Một lúc sau bên ngoài, đã có người quay lại bẩm báo. Lạc Thiên thấy thế, liền tiến ra nghe. Trong chốc lát thì y đã quay lại, mọi người đều nhìn y chờ đợi câu trả lời.
“ Phía trước là Dược Vương cốc chủ, Tư Đồ Cơ, Minh chủ võ lâm Sở Quan Thanh, cùng Lạc quốc tướng quân Thượng Quan Châu, cả ba người họ đều đang bị người của La Thiên giáo, cùng Độc Sát môn truy sát ” Lạc Thiên nhíu mày đáp, bất quá trong lòng cũng không khỏi nghi vấn, ‘ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây???’.
“ Cứu người ” Phù Dung thì không suy nghĩ nhiều, lập tức lên tiếng.
“ Dung nhi??? ” Khương Tuấn nghe vậy, không khỏi khó hiểu nhìn Phù Dung.
“ Thượng Quan Châu là ca ca của Thượng Quan Kỳ, Tư Đồ Cơ là sư huynh của Tư Đồ Duệ. Còn Sở Quan Thanh lại là đại ca của Sở Hạo. Ba tên tiểu tử kia đều là nam nhân của Ngũ nhi, thì ba người này xem như cũng là người nhà, nên nhất định phải cứu ” Phù Dung hồi tưởng lại những gì mà Lưu Vân Tinh trước đây đã từng nói, sau đó kể ra.
Giờ đây mấy nam nhân mới dường như nhớ ra được chuyện này. Ngay lập tức họ liền đưa mắt nhìn nhau phân công. Khương Tuấn sẽ ở lại cùng Phù Dung, còn những người còn lại thì đều ra ngoài trợ giúp.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài tiếng đánh nhau, tiếng võ khí va chạm càng kịch liệt hơn. Phù Dung cùng Khương Tuấn đều có thể thấy được, thực lực của đối phương cũng không hề yếu.
Bất quá nếu đem so với đám người của Quân Hàn thì vẫn là kém xa.
Và quả đúng như thế, chẳng mấy chốc, bên ngoài tiếng đánh nhau đã hoàn toàn im lặng. Nhóm người của Quân Hàn cũng dần quay trở lại xe ngựa, lúc này Khương Tuấn cùng Phù Dung mới từ xe ngựa xuất hiện.
Vừa nhìn đến Phù Dung, Tư Đồ Cơ, Thượng Quan Châu cùng Sở Quan Thanh đều không khỏi ngẩn người..
“ Trên mặt ta có gì sao??? ” Phù Dung thấy vậy, không khỏi nhìn Khương Tuấn hỏi.
“…” Khương Tuấn im lặng lắc đầu.
“ Các người là gì nhìn ta thế a??? ” Phù Dung nghe vậy, không khỏi nhìn về phía ba nam nhân kia hiếu kỳ hỏi.
“ Xin hỏi cô nương có phải là Ngọc Phù Dung, Ngọc cô nương không??? ” Tư Đồ Cơ ôn hòa cười hỏi.
“ Ân, đúng vậy, có chuyện gì sao??? ” dù không biết có chuyện gì, nhưng Phù Dung vẫn đáp lời, hơn nữa nàng tin tưởng, những người này sẽ không hại nàng.
Có lẽ nàng dùng thuật đọc tâm, thì có thể biết được họ đang nghĩ gì, nhưng mà họ đều là đại bá của Ngũ nhi, nên nàng đành im lặng chờ đợi vậy. Vì với người trong nhà, nàng tuyệt sẽ không làm chuyện như thế.
“ Không có gì, vì vừa rồi khi nhìn đến Ngọc cô nương, ta thấy được hình bóng của đệ muội. Ta trước đây từ chỗ đệ muội từng biết được muội ấy còn có tỷ tỷ, nên ta mới mạo muội hỏi thăm thôi ” Tư Đồ Cơ lắc đầu cười đáp.
Bất quá trong mắt y cùng hai người còn lại, đột nhiên chợt lóe một tia khác thường, nhưng sau đó đã nhanh chóng biến mất. Chuyện này Phù Dung thì không thấy, nhưng bốn nam nhân kia thì thấy vô cùng rõ ràng. Điều này khiến họ không khỏi trong lòng một trận khó hiểu, nhưng họ vẫn im lặng, không hề lên tiếng.
“ Ngũ nhi, thế các người có biết Ngũ nhi hiện giờ đang ở đâu không??? ” vừa nghe đến tung tích của muội muội. Phù Dung không khỏi vui mừng phấn khởi.
“ Ta cùng nhị đệ hẹn nhau gặp tại Phong Sa trấn phía trước, chắc là Nhị muội cũng sẽ đi cùng đến đó ” Sở Quan Thanh suy nghĩ trong chốc lát, thì đáp lại.
Chuyện nhị đệ của y, cùng với đệ đệ của Thượng Quan Châu và sư đệ của Tư Đồ Cơ đều cùng lúc lấy Ngọc Thủy Vu, cam nguyện cùng hưởng một nương tử chứ không buông tay, cả ba người họ đều biết. Hơn nữa, trong ngày bọn họ thành thân, cả ba đều có mặt, đây chính là nguyên nhân vì sao từ đó mà giờ đây mà người bọn họ mới thân đến thế, vì nếu tính ra thì cả ba người cũng đều là người nhà cả.
“ Ngọc cô nương, chi bằng chúng ta cùng nhau lên đường, không biết có tiện hay không??? ” Thượng Quan Châu đứng một bên có chút lo lắng hỏi, nhìn Phù Dung chờ đợi.
“ Hảo a, không vấn đề gì ” cứ nghĩ đến sắp được gặp lại muội muội, thì Phù Dung hoàn toàn không hề có ý kiến.
Bất quá khi ba người kia nghe đến nàng đồng ý, thì đều như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Điều này làm cho bốn nam nhân càng thêm tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra??? Cả bốn người đều nhìn về phía ba người như thể hy vọng tìm kiếm câu trả lời.
Tuy nhiên ba người kia lại chỉ nhìn bốn người cười nhạt, như không có gì, thậm chí khi nhìn đến bốn người cùng Phù Dung thân mật ở cùng một chỗ, cũng không hề ngạc nhiên, hay hoảng sợ.
Điều này càng làm cho bốn nam nhân càng thêm nghi vấn, bất quá khi nhìn đến vẻ mặt háo hức của Phù Dung, thì họ lại không đành lòng đánh vỡ, nên đành im lặng mà lên đường.