Tuyệt Sắc Quân Sư - Hoa Tuyết Tử

Chương 7: Chương 7




Hoàng đế chết tiệt, dám đem nợ của ngươi đổ lên đầu ta, ngươi chờ đó, thù này ta không báo, ta không đem ngươi chỉnh đến sống dở chết dở, ba chữ Ngọc Phù Dung trong tên của ta sẽ viết ngược lại.

“hoàng thượng quá lời, thảo dân chẳng qua là hạng dân đen, làm sao có tư cách xen vào chuyện này” trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt phù dung vẫn tỏ vẻ tươi cười.

“Ngọc công tử tài cao học rộng, trẫm tin ngươi sẽ có cách xử lý thích đáng, trẫm cho ngươi quyền này, ngươi cứ việc xử lý, mọi chuyện đều nghe theo ngươi” lạc minh vừa nhâm nhi ly trà trong tay, vừa cợt nhã nói, mọi người đều nhìn ra được, hoàng thượng xem ra rất coi trọng vị Ngọc công tử này.

“nếu hoàng thượng đã nói vậy, thảo dân cung kính không bằng tuân mệnh” phù dung cười tươi như hoa, nhưng ẩn sau nụ cười lại là một hàn khí giết người, giờ phút này nàng thật sự rất muốn xông lên đập cho tên hòang đế kia một trận cho hả giận, nhưng lý trí buộc nàng phải bình tĩnh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nên nàng nhẫn.

“hoàng thượng, mặc dù lần này thừa tướng tạo phản là không đúng, nhưng dù sao ông ta cũng là lão thần hai triều bao nhiêu năm nay không có công lao, cũng có khổ lao, nếu như chúng ta đem ông ta ra giết như vậy chỉ sợ mọi người bảo hòang thượng không biết niệm tình xưa, sau này sẽ không còn ai dám trung thành vì hoàng thượng nữa, chi bằng giữ cho ông ta một mạng, cho dù ông ta có mang ơn hay không, nhưng người trong thiên hạ thì lại cho rằng hoàng thượng là thánh quân, có lòng từ bi, lấy đức báo oán, như vậy con dân của người cũng sẽ kính nể người hơn, đây là ý kiến riêng của tiểu nhân, nếu hòang thượng thấy không được, có thể xem như chưa từng nghe gì”

“ngươi đừng có mà mèo khóc chuột giả từ bi, muốn giết cứ giết” thừa tướng cho rằng phù dung đang giở trò trêu chọc, nên tức giận mắng lớn.

“ngươi…” thật là tức chết mà, đúng là làm ơn mắc oán.

“xem ra lão tướng gia không muốn nhận hảo tâm của ngươi rồi Ngọc công tử” lạc minh cười trêu chọc.

“hoàng thượng thứ cho thần đệ nói thẳng, thần đệ cho rằng những gì Ngọc công tử nói có lý, lúc tiên đế còn sống thừa tướng từng cứu người một mạng nên nếu giờ ta giết ông ta chẳng phải bảo với cả thiên hạ chúng ta giết ân nhân của mình sao, hơn nữa ông ta còn là phụ thân của hoàng hậu, là nhạc phụ của người, hay là tha mạng cho ông ta, nhưng cắt chức, lưu đày cả nhà ông ta, để ông ta vĩnh viễn không thể quay lại kinh thành, tịch biên gia sản xung công, cứ xem như lấy ông ta làm gương cho thiên hạ đi” vương gia bân cạnh cũng góp ý, y bắt đầu thấy vị ngọc công tử này xem ra không hẳng là người tầm thường, mà hoàng huynh lại có vẻ rất xem trọng y, nên xem ra y quả thật là nhân tài rồi

“hòang đệ và Ngọc công tử nói rất có lý, vậy cứ quyết định như vậy đi, người đâu lôi thừa tướng xuống”

“những người khác cũng lui ra Ngọc Băng Tâm ở lại” lạc minh bắt đầu quay sang đối phó với phù dung.

‘Ngọc công tử, không biết sau khi ngươi biết thân phận của trẫm có cảm tưởng gì”

“cũng không có gì nhiều, tại vì từ chiều thảo dân đã đoán ra thân phận của hòang thượng rồi”

“đã đóan ra từ chiều, làm sao ngươi biết”

“nếu thảo dân nói với hòang thượng thảo dân biết xem tướng người có tin không”

“xem tướng, xem ra ngươi đúng là đa tài đa nghệ đó”

“hoàng thượng quá lời”

‘được vậy ngươi nói xem trẫm tiếp theo sẽ làm gì với ngươi”

“nếu thảo dân đóan không lầm, hòang thượng muốn đưa thảo dân vào cung”

‘tại sao”

‘tại vì hoàng thượng hứng thú với thảo dân, hòang thượng muốn biết trên người thảo dân rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật, thảo dân thực sự có bao nhiêu tài nghệ, nên cách tốt nhất là giữ ở bên người để từ từ xem”

“ngươi là nam nhân, để ngươi trong hậu cung sẽ không tiện, ngay cả hòang đệ của trẫm cũng không có đặc quyền này, ngươi cho là trẫm sẽ để ngươi vào cung sao”

“hòang thượng quan tâm người khác nghĩ gì sao”

“tại sao ngươi lại cho rằng trẫm lại không quan tâm”

“hòang thượng vốn là người không màn đến suy nghĩ của người khác, thích làm gì thì làm, thì những chuyện này người còn quan tâm sao”

“hahaha, được lắm,hay cho một Ngọc Băng tâm tài trí hơn người, lại biết xem tướng, bắt đầu từ ngày mai ngươi sẽ vào cung ở, ngươi sẽ là quân sư cho trẫm, thế nào đồng ý không”

‘nếu hòang thượng đã nói vậy, thảo dân đành tuân mệnh” cơ hội báo thù tới rồi, ta mà không tận dụng chẳng phải đồ ngốc sao, chờ đi hòang đế, ta sẽ khiến cho hoàng cung của ngươi gà chó cũng không yên, phù dung cười thầm.

“được cứ quyết định như vậy, ngày mai ngươi sẽ dọn vào cung” Ngọc Băng Tâm để trẫm xem thử trên người ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bí mật còn dấu nào, nói xong lạc minh cười lớn rời khỏi, để lại phù dung phía sau cười quỷ dị, không ai thấy được nụ cười này của nàng, chỉ biết có kẻ sắp gặp phiền phức rồi

__________________

Sáng hôm sau, phù dung chuẩn bị hành lý vào cung, nàng tiến một bước càng gần hòang cung, cũng tức là hòang cung càng gần đến ngày đại loạn.

“Ngọc công tử, hòang thượng bảo tiểu nhân chờ người ở đây đã lâu”vừa đến cổng hoàng cung, phù dung đã gặp một thái giám đứng chờ ở đó.

“không biết hòang thượng có chuyện gì dặn dò mà làm phiền đến công công phải đích thân ra đây chờ ta vậy” phù dung tỏ ra khách sáo, ăn nói nhỏ nhẹ

“à không có gì, chẳng qua hòang thượng sợ công tử ngày đầu vào cung, sợ công tử đi lạc, nên sai tiểu nhân ra đây chờ người, hướng dẫn cho người về đường đi và quy tắc trong cung vậy thôi” công công nghe giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo, lại đầy quyến rủ của phù dung không khỏi ngước mặt lên nhìn thử, đập vào mắt là một nam nhân ngũ quan thanh tú mày kiếm, mắt phượng, sóng mũi cao, đôi môi hồng căng mộng, làn da trắng hồng, trên đời này tại sao lại có nam nhân đẹp vậy cơ chứ, nếu hắn là nữ nhân, chắc sẽ khiến cho rất nhiều nam nhân điên đảo tâm hồn vì hắn mất, công công trong bụng nghĩ thầm, bây giờ thì biết tại sao hòang thượng lại chú ý đến hắn rồi, không thể xem là nữ nhân mà đối đãi, cũng có thể để bên cạnh mà ngắm cho đỡ phần nào vậy.

(TT: ta ngã, ông này đúng là có suy nghĩ hay thiệt, làm thái giám uổng quá đi, đổi nghề được rồi đó)

“thế không biết công công cao danh quý tánh”

“nô tài tiểu thuận tử, công tử cứ gọi nô tài như vậy được rồi”

“”Ngọc công tử xin mời đi lối này” công công bắt đầu hướng dẫn cho phù dung từng địa diểm trong cung, cuối cùng dẫn phù dung đến Ngự Tâm các, bảo là hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị cho người ( Ngự Tâm, nắm chặt lòng người, ai cũng hiểu nghĩa của hai từ này, chỉ có điều không biết tương lai ai sẽ là người nắm lòng của ai đây), sau khi thu xếp ổn thỏa, phù dung bắt đầu kế hoạch của mình, đầu tiên là tặng lễ ra mắt, đảo một vòng khắp hòang cung liếc mắt đưa tình với các cung nữ, khiến cho trong vòng một ngày tất cả cung nữ hậu cung kể cả cung nữ già cũng không tha đều ngây ngất, còn có nhiều người vì nàng mà đánh nhau u đầu mẻ trán, làm hoàng cung xôn xao hẳn lên, thậm chí thái giám đại đa số đều phải lòng của nàng, dù gì lấy lòng trước sau này cũng tiện bề hành động nên cũng không mất gì, cho nên đối tượng tiếp theo của nàng là các cung tần và thái hậu, đây là bước thứ hai trong kế hoạch đã định sẵn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.