Tuyệt Sắc Quân Sư

Chương 4: Chương 4: Gặp gỡ




Special thanks to ss Chomei

Vừa đến doanh trại, khi bước qua một căn lều có vẻ ngoài không mấy đặc biệt, Đông Phương Ngọc đột nhiên dừng lại, nhíu mày hỏi tên lính đang dẫn đường cho nàng: “Nơi này có người đang bị bệnh nặng phải không?”

Thật ra nàng vốn định nói là trúng độc. Tuy nhiên sau khi quan sát thấy căn lều trông có vẻ bình thường này được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, ngoại trừ đội tuần tra ở ngoài, nàng còn có thể cảm nhận được có ít nhất năm cao thủ đang bí mật bảo vệ gần đó. Kiểu bố trí thế này, ắt hẳn là để tránh tin tức bị lộ ra ngoài cho nên thay vì nói “trúng độc”, nàng đã cẩn thận chuyển thành “bệnh nặng”.

Người lính kia sửng sốt trả lời: “Làm sao lại có người bệnh nặng ở đây? Người bệnh trong quân doanh đều ở trại bên kia. Mấy ngày nay chỉ có Tần nguyên soái bị nhiễm phong hàn còn những người khác đa phần đều là ra trận mà bị thương. Ở đây sao lại có người bị bệnh nặng được chứ?”

Đông Phương Ngọc nghe xong liền nhận ra tình hình, nói: “À. Thì ra là thế, đa tạ huynh đệ đã trả lời.”

Dứt lời, nàng liền quay lưng đi.

“ Xin dừng bước.”

Bỗng có tiếng người phát ra trong không trung, giọng trầm ấm mà ôn hòa. Thoát cái, một người lính thân hình cao lớn từ trong lều vén rèm đi ra, hơi khom người, nói: “Vị tiểu huynh đệ này, công tử nhà tôi mời huynh vào trong.”

Người này ăn mặc không giống binh lính thông thường, trong lúc Đông Phương Ngọc còn đang đắn đo thì người lính bên cạnh nhỏ giọng nói, thái độ tràn đầy sùng bái: “Hắn là thị vệ của Mộ Dung công tử đấy.”

Mộ Dung công tử, chẳng phải chính là đại công tử Mộ Dung Lạc Cẩn đó sao? Đông Phương Ngọc thầm nghĩ, không rõ người này là nhân vật lợi hại cỡ nào. Nghe nói quân đội Thiên Hữu bị đại bại ở Thanh Bình trấn, phải mời hắn đến giúp đỡ. Hiện tại, hắn đang đảm nhiệm chức tướng quân.

Mộ Dung Lạc Cẩn là trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang, Mộ Dung sơn trang. Nổi danh từ thuở thiếu niên, văn thao võ lược không gì người này không giỏi. Nhưng Mộ Dung sơn trang từ trước đối với giang hồ cũng như triều đình đều đứng ở thế trung lập, lần này không biết vì sao lại đến giúp Thiên Hữu.

Đông Phương Ngọc vẫy tay ra hiệu cho người lính kia rời khỏi để tự mình đi vào. Trong lều có chút u ám, mùi thuốc dày đặc khắp phòng, thuốc bổ, súp, lộc nhung, tay gấu, cái gì cũng có. “Xem ra người bị trúng độc này đích thị là một đại nhân vật ” Đông Phương Ngọc thầm nghĩ.

Ẩn sau bức màn đang rũ xuống, mơ hồ có thể thấy được người nằm ở trên giường vô cùng yếu ớt, thở không ra hơi.

“Công tử, có người đến.” Một kẻ hầu khom người nói khi Đông Phương Ngọc vào.

Đông Phương Ngọc cảm thấy khinh rẻ kiểu quy củ này. Rõ ràng người trên giường kia là cao thủ nội công thâm hậu, động tĩnh bên ngoài thế nào đều không qua khỏi mắt hắn. Nhưng chỉ một chuyện cỏn con thế này lại cố tình muốn người khác phải báo cáo một tiếng, chính mình trực tiếp quay đầu nhìn khó lắm sao?

Đông Phương Ngọc đang oán thầm trong bụng thì người kia dựa vào giường chậm rãi đứng dậy. Động tác bình thường nhưng toát lên vẻ tao nhã cao quý, cộng thêm khuôn mặt thanh tú bất ngờ làm cho Đông Phương Ngọc thoáng bối rối.

Người trước mặt nàng lúc này thực sự rất trẻ, dáng người chỉ chừng mười mấy tuổi nhưng lại như có thể mang cả gánh nặng của thiên hạ trên vai, cơ trí vượt xa so với tuổi tác. Khuôn mặt người này vô cùng diễm lệ, sáng láng như ngọc. Chân mày thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm mà sáng ngời, tưởng như là hắc diệu thạch tầm thường nhưng lại không thể đoán biết rốt cuộc ánh mắt kia đang biểu hiện suy nghĩ gì. Sóng mũi cao, thẳng, ngũ quan hòa hợp nhưng lãnh đạm vô cảm, dường như là xem thường tất cả. Người kia vừa bước ra, lại giống như hấp thụ hết thảy tinh hoa đất trời, chiếu sáng cả doanh trại.

Đông Phương Ngọc thầm tán thưởng ông trời đối với hắn quá thiên vị. Dáng vẻ đẹp như tiên hạ phàm, không có lấy một khuyết điểm, sắc sảo như điêu khắc đó thực làm cho người ta không khỏi ghen tị.

Mộ Dung Lạc Cẩn lúc này cũng đang hứng thú đánh giá “ tiểu tử” trước mặt. Hừm, dáng người gầy tong teo, cao lắm chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi, trên vai bị thương, lại chẳng có chút nội lực. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen láy, trong veo như nước suối, khiến người khác vô thức bị hấp dẫn. Vừa rồi nghe hắn nói câu đó, tuy chưa rõ y thuật ra sao nhưng nhạy bén thế ắt hẳn không thể xem thường.

Đông Phương Ngọc chớp mắt một cái, nhanh chóng lấy lại tinh thần, thầm mắng chính mình đến lúc nào rồi còn háo sắc. Thật sự là càng ngày càng dễ bị dụ. Nhưng người này quả thật là… mị hoặc? Người ta là nam nhân, vậy nên nói thế nào đây. Xinh đẹp sao?

Trong lúc Đông Phương Ngọc đang thầm mắng mình háo sắc, đau đầu suy nghĩ từ để diễn tả thì người hầu cận đứng bên kia cũng đang âm thầm lo lắng. Tên tiểu tử này không hiểu tại sao lại nhìn công tử chằm chằm như thế? Công tử vừa cho truyền hắn vào, cứ nghĩ là người xuất chúng thế nào, hóa ra cũng chỉ là một tên háo sắc!

Thảm rồi, công tử ghét nhất là bị người khác nhìn, nhìn trộm thì đã đành, đằng này hắn lại dám công khai như vậy, đúng là gan to tày trời. Nhưng cũng khó trách, ai bảo công tử trông xinh đẹp hiền lành như thế. Gã người hầu vừa thầm trách Đông Phương Ngọc, lại vừa đồng tình.

“Vị tiểu huynh đệ này,” Mộ Dung Lạc Cẩn lên tiếng, giọng nói nhẹ tựa hoa rơi, khiến người đối diện không khỏi cảm thấy tâm tình thoải mái. “Ngươi vừa muốn nói là nơi này có người trúng độc phải không?” Rõ ràng là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại khẳng định chắc nịch, giọng nói thản nhiên như chẳng phải là chuyện gì quan trọng.

Đông Phương Ngọc nghe xong liền đoán được người này vô cùng lợi hại. Vì vậy, nàng cũng không muốn vòng vèo, dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp lại: “Không sai. Ta mạo muội hỏi một câu, có phải Tần nguyên soái đã trúng kịch độc nhiều ngày rồi không ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.