Lại nhắc đến
chương trước, Lãnh thiếu chủ vì nôn nóng muốn tìm nương tử của mình về mà hành
động vô cùng có hiệu quả, liên tục nghĩ ra đủ các loại kế sách. Ngay chiều hôm
đó, Lãnh thiếu chủ quả nhiên đã xuất hiện ở chiếc lều dành cho một người của Cổ
Linh.
Tuấn nam mỹ
nữ đều khoác trên người bộ quần áo màu đỏ, hai người ngồi đối diện nhau nhưng
không nói lời nào. Cổ Linh chậm rãi uống canh thuốc còn Lãnh Dật Hàn tao nhã
thưởng trà. Một người cười quyến rũ, một người cười bình tĩnh, cả hai chăm chú
nhìn đối phương, lửa giận bập bùng trong lòng.
-Quay trở lại
buổi sáng hôm đó-
Tại khu vực
gần quân doanh, tướng quân Ngụy Bân hiện đang bị níu kéo đầy đau khổ. Ai kêu hắn
là người tốt, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ làm gì. Vì thế, vừa thấy bọn
sơn tặc ức hiếp một nữ nhân mặc quần áo đỏ, hắn liền ra tay ứng cứu, dọa những
tên sơn tặc kia chạy mất. Vốn dĩ, hắn chỉ định an ủi mỹ nhân một chút rồi đưa
nàng về nhà. Nào ngờ, mỹ nhân khóc sướt mướt nói rằng nàng đã không còn nhà để
về. Nàng chỉ có mỗi một người anh, nay cũng đã bị sơn tặc chém chết, thi thể
còn đang thê thảm nằm trên đường.
Lúc này, mỹ
nhân nhìn Ngụy Bân bằng đôi mắt rưng rưng đầy tội nghiệp, giọng nói đau thương
đến cực điểm: “Tướng quân! Nay thiếp lẻ loi một mình, không biết dựa vào ai. Ở
nơi hoang dã này, sơn tặc thường lui tới, ngài nói thiếp phải làm sao đây?” Đến
đây, thanh âm đã chuyển thành vô cùng thê lương, ảo não: “Nếu đã thế, ngài cứu
thiếp làm gì, cứ để cho thiếp chết dưới đao sơn tặc còn hơn! Ô ô ô…”
Ngụy Bân
lúc này vô cùng đau đầu, thầm ngửa mặt lên trời thở dài. Ông trời ơi, cứu người
nào không cứu, lại cứu phải người phiền toái như vầy? Cô nương này gầy gò yếu
đuối nhưng sức lực không tệ chút nào, ôm chặt chân hắn không chịu buông, khóc
lóc không ngừng: “Ngài nói thiếp phải làm sao bây giờ?” Ngụy Bân không biết làm
thế nào, lên tiếng: “Chẳng lẽ nàng muốn ta lấy nàng?”
Thi thể
đang nằm trên đường dường như khẽ động đậy, gương mặt tràn đầy máu tươi hơi co
giật.
Mỹ nhân đột
nhiên ngẩn ra một chút. Ngụy Bân nghĩ rằng đã đoán trúng tâm tư của nàng, nói
tiếp: “Cô nương, ta không thể lấy nàng. Đây chỉ là gặp chuyện bất bình rút dao
tương trợ, nàng trăm ngàn lần đừng… Dù sao, trong quân doanh không thể có nữ
nhân, nàng vẫn là nên cầm lấy ít tiền này chạy nhanh về nhà đi.”
Ai muốn
ngươi cưới?! Mỹ nhân thầm mắng trong lòng, giơ tay xoa xoa nước mắt, bi thương
nói: “Thiếp nào dám có suy nghĩ không an phận như vậy. Chỉ mong tướng quân có
thể giữ thiếp lại quân doanh. Thiếp có thể làm việc, thiếp sẽ giặt quần áo, nấu
ăn. Thiếp sẽ làm việc thật tốt, xin tướng quân đừng đuổi thiếp đi!”
Ở lại quân
doanh làm việc? Ngụy Bân như gỡ được nút thắt trong lòng, ai nói quân doanh
không thể có nữ nhân? Sao ta lại có thể quên mất quân sư phu nhân chứ? Hắn liền
lên tiếng: “Một khi đã như vậy, nàng phải đi hầu hạ quân sư phu nhân. Quân sư
phu nhân là bởi vì không nhà để về, hơn nữa lại còn bị thương nên được ngoại lệ
ở lại quân doanh. Đầu óc ta như thế nào lại có thể quên mất chuyện này không biết.”
Bị thương?
Mỹ nhân cau mày, nhưng không nói gì, chỉ cảm ơn Ngụy Bân rồi đi theo hắn về
quân doanh.
Đợi hai người
đi khuất, “thi thể” đang nằm kia rốt cuộc cũng nhịn không được, lập tức ngồi dậy
cười ha ha, lớn tiếng nói với những kẻ “sơn tặc” đang lại gần: “Các ngươi có
nhìn thấy không, sắc mặt của thiếu chủ lúc nãy ấy, thiếu chủ phải gả cho Ngụy
Bân? Ha ha ha ha, cười chết ta rồi!”
“Thảm nhất
là người ta còn không chịu! Ha ha!” Một tên “sơn tặc” cười to.
“Chúng ta
nói xấu sau lưng thiếu chủ như vậy, nếu bị hắn biết…” Một tên “sơn tặc” khác tựa
hồ có chút lo lắng.
“Đừng sợ,
bây giờ thiếu chủ đang vội vàng truy đuổi nương tử nhà mình, chẳng hơi đâu mà
nghĩ đến chúng ta đâu.”
“Chí phải!”
Không may
cho những thuộc hạ này, tuy đúng là thiếu chủ đang vội vàng truy tìm nương tử,
nhưng không có nghĩa là cho mấy người như cá lọt lưới. Chẳng bao lâu sau, hắn
đã khiến cho những kẻ dám lén lút cười sau lưng này trả giá một cách trọn vẹn.
Về đến quân
doanh, Ngụy Bân viết một tờ giấy đơn giản, báo cáo mọi việc rõ ràng rồi sắp xếp
một người lính quèn dẫn cô nương kia đến lều của quân sư phu nhân.
Mỹ nhân lúc
nào cũng luôn được nhiều người chiếu cố. Biết người đẹp bị sơn tặc cướp bóc, bất
đắc dĩ phải tới làm việc trong quân doanh, cảm giác đồng tình vô hạn liền dâng
lên trong lòng người lính trẻ tuổi, khiến hắn tự động an ủi mỹ nhân kia một
chút: “Ta nói ngươi nghe, quân sư phu nhân của chúng ta rất xinh đẹp, tính tình
cũng không tệ, cùng quân sư đúng là trời sinh một đôi. Quân sư còn tự mình nấu
cơm cho phu nhân, ta nói ngươi nghe, bọn họ…”
Đang nói
cao hứng, tên lính đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh. Nhưng, khi quay đầu
nhìn lại thì cái gì cũng không có, chẳng lẽ nhanh như vậy đã đến mùa đông rồi?
Mỹ nhân dịu
dàng, nhẹ nhàng hỏi: “Lều của quân sư và phu nhân sắp đến chưa?”
“Sắp rồi,
kìa, chính là cái lều phía trước.” Người lính đưa tay, chỉ, “Lều lớn hơn là của
quân sư, còn bên cạnh là của phu nhân. Trong quân doanh không được có nữ nhân,
quân sư vì tránh bị đàm tiếu nên cũng không ở chung với phu nhân.”
“À, là như
vậy sao?” Giọng nói của mỹ nhân không thay đổi nhưng trong mắt lại ẩn ý cười,
hướng về phía người lính kia, nói: “Cảm ơn tiểu ca, tới đây để ta tự đi thì tốt
hơn, Ngụy tướng quân đã viết thư báo quân sư phu nhân rồi.”
“Ừ, có chuyện
gì có thể tìm ta giúp một tay!” Người lính kia bị nụ cười của mỹ nhân quyến rũ,
nói một câu hào sảng rồi vui vẻ rời đi.
Mỹ nhân vén
rèm đi vào, nhìn về phía nữ nhân đang ngồi sau một đống giấy tờ, cười cười lên
tiếng: “Nương tử, người ta tới tìm nàng đây.”
Nghe thấy
âm thanh quen thuộc, Cổ Linh khẽ rùng mình một cái. Lãnh Dật Hàn không phải
nhanh như vậy đã tìm đến quân doanh rồi chứ? Tuy biết sớm hay muộn hắn cũng sẽ
tìm ra nàng, nhưng không nghĩ rằng dù đã sắp đặt nhiều bẫy như thế mà hắn vẫn
có thể tìm ra nhanh đến vậy.
Cổ Linh ngẩng
lên, phản ứng đầu tiên là ngây ra, sau đó cắn cắn đôi môi đỏ mọng. Cuối cùng,
nàng nhịn không được, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vang lên. Một hồi
sau, bắt gặp ánh mắt uy hiếp của Lãnh Dật Hàn, nàng mới ngừng cười một chút, bả
vai rung rung kiềm chế.
Trời ạ, đừng
trách nàng không biết giữ bình tĩnh, thật sự là Lãnh Dật Hàn trang điểm quá buồn
cười. Vốn dĩ làn da hắn đã trắng nõn, gương mặt đẹp như tranh, cho dù không hoá
trang, chỉ cần mặc quần áo nữ vào là có thể trở thành mỹ nữ khuynh quốc khuynh
thành. Nhưng, đáng tiếc, cách trang điểm này của hắn quá là khủng khiếp đi!
Tuy bộ quần
áo đỏ tươi có thêu một đóa hoa mẫu đơn rất hợp với khí chất tiểu thụ của hắn,
nhưng mà, rốt cuộc cái búi tóc to oạch phức tạp kia là gì đây? Trên đầu hắn lúc
này có đủ các loại trâm cài và ngọc trai. Hai má trét đầy phấn hồng, đôi môi đỏ
mọng xinh đẹp. Lúc này, cặp mắt mị hoặc kia đang phát ra hàn khí nhè nhẹ nhìn Cổ
Linh, ngờ vực lên tiếng: “Nương tử, không nhận ra chồng của nàng sao?”
Cổ Linh
quan sát sắc mặt của hắn, vội vàng trả lời: “Nhận ra, nhận ra chứ. Bộ dạng của
ngươi, thật đúng là, người so với hoa còn đẹp hơn vài phần nha.”
Lãnh Dật
Hàn nghe thấy Cổ Linh dùng những từ nàng từng tả hắn hôm trước, nhịn không được
sa sầm mặt. Bộ dạng này, tự hắn nhìn còn thấy ớn, nha đầu kia rõ ràng là đang cố
tình giễu cợt hắn mà.
Không thèm
tranh cãi, Lãnh Dật Hàn nhanh chóng gỡ búi tóc trên đầu xuống rồi tẩy sạch hóa
trang, xõa mái tóc đen ra ngoài bộ quần áo đỏ tươi, ẩn bên trong vẫn là lớp quần
áo thường ngày. Chỉ một thoáng, hắn đã trở về dáng vẻ tiểu thụ quen thuộc, đưa
đôi mắt thâm tình nhìn Cổ Linh, khẽ lên tiếng: “Nương tử, người ta mang theo
toàn bộ tài sản tới tìm nàng đây.” “Toàn bộ tài sản”, bốn chữ này được hắn cố ý
nhấn mạnh, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Cổ Linh.
Cổ Linh
nhìn mỹ nam trước mặt, nghĩ đến tình cảnh đêm đó, gương mặt bổng ửng đỏ, nhẹ giọng,
nói: “Ta, chuyện đó…”
Lãnh Dật
Hàn không chờ Cổ Linh trả lời, lập tức ngồi sát vào cạnh Cổ Linh, trưng ra bộ dạng
tiểu thụ, nói bằng giọng vừa thâm tình vừa ai oán: “Nương tử, nàng sao lại
không cần người ta?” Vừa nói hắn vừa mềm nhũn nhích lại gần.