Tuyệt Sắc Quân Sư

Chương 1: Chương 1: Khéo bôn diệu trốn




Thời tiết đầu thu, phương Bắc sáng sớm đã có gió lạnh hiu quạnh. Sương còn đọng trắng trên ngọn cỏ lau, trong gió nhẹ nhàng lắc lư, phát ra tiếng rung vang.

Trên sông Hắc Thủy lúc này chỉ có độc một chiếc thuyền con im lìm ngừng ở bến tàu. Nơi khoang thuyền, người lái đò lưng còng xuống, miễn cưỡng dựa vào cạnh thuyền, nếp nhăn sâu trên trán không che giấu được mỏi mệt. Người chèo thuyền một thân lam lũ, đội cái nón đã rách cả tứ phía, chẳng thể che mưa che gió, chỉ còn cái áo tơi cũng như thân người là lành lặn.

“Nhà đò! Nhà đò! Lão chèo thuyền, gọi ngươi đấy!”

Thấy người chèo thuyền không có phản ứng, người đàn ông trung niên bắt đầu mất kiên nhẫn, tiếng gọi mỗi lúc một to. Rốt cuộc, phát hiện lão lái đò này tuổi già sức yếu, thoạt nhìn như chỉ cần thở một cái thì liền lên cơn hen suyễn, hấp hối.

“Quan gia, ngài muốn qua sông sao?” Lão lái đò giọng khàn khàn, nói xong câu này như mất nhiều sức lực, thở khó khăn.

Người đàn ông trung niên đi cực nhanh ra thuyền, thoạt nhìn công phu không tệ, đến gần, tùy tay ném ra một lượng bạc trên thuyền, “Lão nhân gia, ta hỏi ngươi chuyện này, trả lời được thì lượng bạc trên tay ta sẽ là của ngươi.” Nói xong, ông ta nhử nhử lượng bạc trên tay.

Lượng bạc sáng long lanh như liền tiếp thêm sinh lực cho lão lái đò, nếp nhăn trên mặt sát lại với nhau, dạ không ngừng.

“Đêm qua, có phải có một tên tiểu tử bị thương trên thuyền của ngươi hay không? Trên người hắn còn đem theo mặt nạ bằng ngọc.”

Người cầm lái nghe xong, chần chừ, nói: “ Đúng là có một người như vậy, bị thương… Ừm, có vẻ bị thương không nhẹ, chảy không ít máu, ngồi thuyền qua sông.” Dứt lời, lão còn cẩn thận quan sát kẻ vừa hỏi, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Người đàn ông kia nghe lão cầm đò nói xong, nét mặt liền biến hóa, trầm giọng lên tiếng: “Lão nhân gia, ngươi cần phải nói thật, bằng không, chỉ sợ bạc còn, mạng mất.” Một loại khí lực vô hình từ người hắn phát ra khiến lão lái đò tựa hồ không chịu nổi, khàn khàn cổ họng ho khan, thảng thốt: “Này, này…”

“Sao?” Người đàn ông trung niên gằn một tiếng, không biết lúc nào đã thủ sẵn một cây chủy thủ trong tay.

“Ta nói, ta nói,” Người cầm lái lập tức hoảng, cả giọng điệu lẫn thân người đều run rẩy, “Là như vậy, có một người cho ta mười lượng bạc, không bắt ta chở qua sông mà bảo là nếu có ai tới hỏi đến thì cứ nói hắn đã qua sông. Lời ta nói đều là sự thật, hảo hán, ngài tha mạng cho ta đi, khụ khụ.” Lão lái đò càng nói thân người càng cong lại, tựa hồ muốn quỳ xuống trước người đàn ông kia.

Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, lớn tiếng hỏi: “Vậy thì hắn đã đi đâu?”

Trong mắt lão lái đò thoáng hiện lên một tia cam chịu nhưng vô cùng ma lanh. Hắn hàm hàm hồ hồ run giọng đáp: “Tiểu nhân cũng không biết, chỉ thấy hắn dọc theo hướng tây dòng sông mà đi.”

Người đàn ông nọ hừ một tiếng, cầm lượng bạc còn lại trong tay vứt cho lão lái đò, nói: “Thưởng ngươi!” Dứt lời, hắn bay nhanh về phía tây, trong không khí tựa hồ có một làn hương thơm phảng phất thổi qua.

Đợi người kia đi được xa, lão lái đò mới lấy bạc, nét mặt biến đổi khó lường, lắc lư chống thuyền hướng bờ sông bên kia mà tới, mơ hồ có giọng ngư ca khàn khan vang lên.

Lúc này, nơi kinh thành xa xôi, trong một tòa lầu tràn ngập mùi máu tanh, một kẻ vội vã xông đến.

“Khải bẩm chủ thượng, thuộc hạ đã thu được tin tức, huyết ảnh bốn người thất thủ, trong đó đông nam bắc ba người bị giết, tây huyết ảnh trọng thương, hai mươi lăm danh tử sĩ không ai sống sót.”

Một gã mặc đồ đen quỳ một gối xuống, không dám ngẩng đầu nhìn vị chủ thượng đang nổi cơn thịnh nộ.Trên thân vị chủ thượng này dường như khắp người đều tản mát ra luồng khí tức giận, lạnh lẽo khiến giọng của gã càng ngày càng thấp, nhưng cuối cùng có thể run run áp chế.

“Vô liêm sỉ! Quả thực là một đám phế vật!” Gã chủ thượng hạ chưởng lên bàn đá, chiếc bàn cẩm thạch vững chãi liền ngã ầm xuống đất, vỡ thành vô số khối, bụi bay lên mù mịt. Rõ ràng người này đang vô cùng thịnh nộ.

Một năm! Đường đường là tổ chức sát thủ đệ nhất mà trong một năm lại không giết nổi tên tiểu tử ngọc diện Tu La!

Bốn gã huyết ảnh vệ đều là nhân tài trụ cột, nay toàn bộ đều bị hạ gục, nhục nhã đến thế nào!

Không ai biết ngọc diện Tu La từ đâu đến, sư phụ là ai, thậm chí ngay cả hắn lớn lên trông thế nào cũng không biết. Chỉ biết, hắn năm nay mười lăm tuổi, võ công cao cường, khinh công trác tuyệt, xuất quỷ nhập thần. Tổ chức sát thủ đệ nhất Huyết Ảnh lâu này, hai năm nay đã xuất gần một nửa lực lượng đến đuổi giết hắn nhưng không có kết quả. Mười bốn tuổi đến mười lăm tuổi, vóc người của thiếu niên này chỉ thay đổi một chút. Không ai biết diện mạo của hắn ra sao, vì bất cứ khi nào xuất hiện, hắn cũng đều đeo mặt nạ ngọc. Mỗi lần bị ám sát đều chẳng hề hấn, còn dần dần tạo nên danh hiệu ngọc diện Tu La.

Tất thảy những điều này đều làm cho Huyết Ảnh lâu mất hết thể diện, lâu chủ Huyết Cuồng tức đến phát điên. Huyết Ảnh lâu chưa khi nào nếm qua đau khổ này.

Nhưng điểm quan trọng nhất là, thân là tổ chức sát thủ đệ nhất, làm thế nào có thể bỏ cho xong?

Bởi lẽ, bọn chúng chỉ cần chút lơ là thì sẽ nhanh chóng bị người của Vô ảnh lâu vượt qua.

“Hắn chạy trốn tới nơi nào rồi?” Sau một lúc lâu, Huyết Cuồng trầm giọng hỏi.

Người mặc áo đen nghe vậy lại nơm nớp lo sợ: “Hồi chủ thượng, đám thuộc hạ truy đuổi đến vùng sông Hắc Thủy thì mất dấu, có tin tức nói là hắn đã đi về phía tây. Thuộc hạ đã phái người đi tìm, nhưng không tìm được…” Dừng một chút, thừa dịp lâu chủ chưa kịp nổi xung thiên, hắn gấp gáp bổ sung, “Hình như hắn đã bị thương từ trước nên khi chúng ta hợp lực vây bắt càng bị thương nặng hơn. Hắn bị đánh hai chưởng, trên vai trái còn trúng tên, có lẽ khó qua khỏi.”

Tuy rằng không biết là nguyên nhân gì khiến cho tên đáng sợ kia bị thương, nhưng mặc kệ như thế nào, nhóm sát thủ đều tràn ngập cảm tạ. Nếu hắn không bị thương như thế, e rằng tên lâu chủ biến thái không biết đã nổi cơn phạt bọn họ thế nào.

“Ha ha, tốt lắm, không uổng công ta đuổi giết một năm. Cuối cùng, hắn cũng phải trả giá. Truyền lệnh ta, tăng số người tiếp tục tìm, một khi tìm được, lập tức giết chết!”

“Tuân mệnh.”

“Mặt khác, ngươi thúc giục Nam Cung Tuyệt một chút, bảo hắn đem năm vạn lượng hoàng kim còn lại đưa cho chúng ta. Không còn gì nữa, ngươi lui xuống đi.”

“Tuân lệnh, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Trong tòa lầu, Huyết Cuồng trở nên trầm tư. Nam Cung thế gia vốn là một trong ba gia tộc lớn nhất võ lâm, thực lực chỉ thua Dương gia và Tạ gia. Nam Cung Tuyệt vốn có danh hiệu “Thiên tuyệt thánh thủ”, hai tay phá núi, uy danh hiển hách, tính cách trầm tĩnh, quyền mưu cơ biến, có thể nhanh chóng thay đổi thế cục, được người đời xưng ngoại hiệu “Thiên tuyệt thánh thủ”. Vốn là đường làm quan rộng mở, nhưng một năm trước…

Hừ, cứ coi như hắn đang trừng phạt đúng người đúng tội đi. Dù sao, đối với người này, Huyết Cuồng cũng cực kỳ không ưa. Hơn nữa, người ta lại treo giá cao nên đành vậy thôi.

Sát thủ cũng muốn ăn cơm không phải sao?

Lúc này, vừa đến bên kia sông Hắc Thủy, người lái đò ban nãy liền đứng lên, ném áo tơi và nón ra, nhanh nhẹn nhảy xuống nước. Hắn lấy ra một chiếc hộp từ đáy thuyền, trong đó là mặt nạ ngọc lấp lánh.

Vốc nước rửa mặt, rất nhanh sau đó, một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành hiện ra, nhưng ngặt nỗi do mất máu quá nhiều nên khiến gương mặt nhợt nhạt. Tuy nhiên, điều đó cũng không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp của nàng, ngược lại còn tăng thêm một phần mềm mại mỹ cảm.

Nàng băng bó miệng vết thương, sát trùng đơn giản xong rồi tiến vào khoang thuyền. Trong chốc lát, từ khoang thuyền xuất hiện một thiếu niên thanh tú, hướng về phía thôn trang xa xa mà đi.

Thực ra lão chèo đò còn đang ngủ say tại nhà tranh. Lão nhân gia à, đừng trách ta tại sao lại đoạt bạc của ngươi. Có trách thì trách ngươi xui xẻo, còn số ta thì lại quá may đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.