Bách Quỷ
lão nhân đưa ánh mắt thâm độc nhìn Đông Phương Ngọc, sát khí tựa như bốc lên
ngùn ngụt, khiến cho các tướng lãnh Bắc Minh bên cạnh hắn đều nhịn không được
mà nhíu mày.
Đông Phương
Ngọc lại nở nụ cười, dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tiếng: “Các
vị tướng sĩ, trận chiến hôm nay, bản quân sư sẽ cho các vị biết khuôn mặt rùa của
Bách Quỷ lão nhân uy danh hiển hách, rốt cuộc là như thế nào mà lúc nào cũng rụt
đầu, không dám gặp người!”
“Được! Được!”
Binh lính phía sau cùng hô to.
Bách Quỷ
lão nhân nổi điên trong lòng, biết mồm mép không bằng Đông Phương Ngọc, hắn
cũng không muốn dây dưa thêm nữa, mắng lớn: “Thằng nhóc khốn kiếp!” Đoạn, hắn
dùng mắt ra hiệu cho Hách Liên Hồng rồi hét lên: “Bày trận!”. Lời hắn vừa dứt,
vài vị tướng lĩnh giục ngựa rời đi, đều tự trở về vị trí cũ. Các binh lính cũng
bắt đầu di chuyển. Bách Quỷ lão nhân vẫn bất động tại chỗ, mang vũ khí của mình
– là một cây đao sắt hình thù kì dị, lồi lõm bất thường- ra, nhìn về phía Đông
Phương Ngọc bằng ánh mắt sặc mùi chết chóc.
Đông Phương
Ngọc lại khẽ cười, điều nàng muốn chính là thế này! Bách Quỷ phải đeo mặt nạ,
chuyện này có thể nói là nàng có một nửa công lao. Khuôn mặt kia của hắn, không
phải nhiều người biết.
Giờ nàng
kích động hắn một chút, đỡ phải đến lúc đó, hắn ngay cả nàng cũng không nhận ra
thì thật chẳng hay ho tí nào.
Thấy đối
phương bắt đầu bày trận, quân Thiên Hữu bên này, theo mệnh lệnh của Tần Tĩnh,
các tướng lĩnh cũng đều tự trở về vị trí cũ, nhanh chóng tạo đội hình. Đông
Phương Ngọc giục ngựa đi thẳng đến đài cao ẩn trong đám binh lính, chuẩn bị chỉ
huy mọi người đối địch.
Chiều cao của
cái đài này hơn một trượng, nàng đứng trên đây, tầm mắt trở nên cực kì rõ ràng.
Dựa vào thị lực hơn người của mình, những động tĩnh của Bắc Minh dù to, nhỏ thế
nào cũng đều khó có thể qua mắt nàng. Nàng một thân áo dài trắng, đứng giữa đài
cao, bất giác cảm thấy bản thân thật có phong cách Gia Cát Lượng. Có điều, liếc
nhìn binh lính xung quanh, Đông Phương Ngọc nhịn không được mà thầm oán Tần
Tĩnh. Cái đài cao thế này, mục tiêu rõ ràng như thế, nguyên soái ngươi không sợ
quân sư nhà mình bị một mũi tên bay thẳng vào người hay sao? Đám quân lính bên
dưới làm sao có thể bảo vệ an toàn cho nàng?
Vẫn là võ
công của mình hữu dụng, Đông Phương Ngọc thầm xem thường Tần Tĩnh một cái rồi
rút ra lá cờ ngũ sắc ở bên cạnh, chuẩn bị nghênh chiến. Muốn chống lại Thiên
Sát trận, dĩ nhiên cần phải nghiên cứu kĩ lưỡng mới được.
Thật ra, thắng
bại như thế nào, nàng một chút cũng không để tâm. Vốn dĩ, Thiên Sát trận của
quân Bắc Minh đã đại thành rồi, đám quân cảm tử quả nhiên bị sắp đặt ở Sinh
môn. Toàn bộ trận pháp vừa bố trí hoàn chỉnh xong thì sát khí ùn ùn xuất hiện.
Nhưng còn quân Thiên Hữu bên này, trận pháp lại chỉ mới luyện tập nửa tháng, lấy
Ngũ Hành trận làm trận chính, phối hợp cùng Mai Hoa trận. Hiện tại, Mộ Dung Lạc
Cẩn đang mang theo một đội nhân mã đứng chính giữa, bên cạnh là Hổ Uy doanh
tinh anh, Hiên Viên Hạo Thiên và các cao thủ cấm vệ quân. Tuy nàng đã thành
công chọc giận Bách Quỷ, nhưng phần thắng cũng không gia tăng bao nhiêu.
Đông Phương
Ngọc yên vị đứng trên đài cao, bắt đầu chỉ huy. Thiên Sát trận phức tạp khổng lồ,
di chuyển qua lại khiến người xem hoa cả mắt. Bách Quỷ không ngừng đưa cây đao
thép của mình lên, xuống, trái, phải, lộ ra vẻ điên cuồng và nham hiểm vô cùng.
Động tác của Đông Phương Ngọc đơn giản hơn hắn nhiều. Các tướng lĩnh dẫn binh
theo cờ hiệu của nàng, tiến lui chém giết kịch liệt. Tần Tĩnh, Tạ Lưu Phong, Ngụy
Bân, Triệu Tử Tề cùng Mộ Dung Lạc Cẩn chỉ huy năm chi đội tạo thành hình hoa mai,
bao vây lính Bắc Minh ở giữa. Hai bên không ngừng bổ sung quân lực liên tục, thế
trận nhìn như đơn giản nhưng thực ra biến hóa vô cùng.
Lúc này,
Đông Phương Ngọc và Bách Quỷ đang thầm đánh giá đối phương. Vừa giao đấu bằng
ánh mắt, vừa tránh những mũi tên thỉnh thoảng lao tới. Trên chiến trường, dĩ
nhiên không thể tránh khỏi cảnh chém giết thảm thiết. Đao, thương, kiếm, kích,
ngươi tới ta đi. Binh lính hai bên hừng hực đánh rồi lại chém, máu thịt bay tán
loạn, quyết liều mạng sa trường. Đông Phương Ngọc nhìn tình hình chiến đấu bên
dưới, dù nàng có lạnh lùng thế nào thì giờ phút này, cũng nhịn không được mà có
chút nhiệt huyết sôi trào. Chiến trường thời cổ giống như quang cảnh địa ngục,
kinh khủng đến mức cây cỏ phải đau lòng, gió mây phải biến sắc. Thật có thể nói
là vô cùng thê thảm, vô cùng đau xót.
Hai bên kịch
chiến từ lúc mặt trời mọc cho đến quá trưa, uy lực của Thiên Sát trận khiến cho
Thiên Hữu tổn thất nghiêm trọng. Cho dù dưới sự chỉ huy của Đông Phương Ngọc,
quân Thiên Hữu có thể tránh được kết cục không hay, nhưng tất cả đều phải cố hết
sức. May mà, các binh lính một lòng muốn rửa nhục, dũng mãnh không sợ chết nên
lực lượng cũng coi như ngang nhau. Có điều, tình huống của Mộ Dung Lạc Cẩn lúc
này đang vô cùng gian nan.
Vị đệ nhất
công tử tao nhã, ung dung ngày thường này, hiện đang giao chiến cùng đám cảm tử
quân bên kia. Hắn thầm suy nghĩ, chân mày hơi hơi nhăn lại. Vốn dĩ, hắn đã sớm
biết được đám cảm tử quân sẽ không dễ đối phó, nhưng lại không nghĩ rằng khó đến
mức độ này! Bởi vì, trừ đám cảm tử quân ra, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng
sát khí ép người mà ngay cả vận nội lực cũng chống đỡ khó khăn. Mộ Dung Lạc Cẩn
kinh ngạc trong lòng, uy lực của Thiên Sát trận hôm nay đã đạt đến mức độ cao
nhất. Nếu không nhờ Đông Phương hiểu được cách phá trận, chỉ e rằng, dù võ công
giỏi thế nào thì cũng phải chết trong tay chúng!
Nghĩ vậy, động
tác của Mộ Dung Lạc Cẩn lại càng tăng lên. Một loạt cảm tử quân đổ gục trước vó
ngựa của hắn. Chiêu thức của hắn càng lúc càng tàn nhẫn, chỉ dùng công không dùng
thủ, khiến cho các tơ máu trong mắt không khỏi mỗi lúc một đỏ lên.
Đông Phương
Ngọc quan sát sự biến hóa của trận chiến, mỉm cười. Mộ Dung Lạc Cẩn này quả
nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người. Đám quân khó nhằn kia đã bị giải quyết
hơn phân nửa, Sinh môn đã mở ra, thời cơ đến!
Nàng lập tức
vận nội công, lấy ra một chiếc còi bạc, lớn tiếng thổi lên. Trên chiến trường,
các tướng lãnh nghe thấy âm thanh này, tinh thần vô cùng phấn chấn. Rốt cuộc
cũng có thể phản kích rồi! Theo cờ lệnh của Đông Phương Ngọc, trận hình cũng
nhanh chóng biến hóa, như đóa hoa mai năm cánh, chậm rãi nở rộ, không cách nào
ngăn lại được.
Bách Quỷ
lão nhân trong lòng kinh sợ, thấy tình hình không ổn, sắc mặt hắn liền trở nên
u ám. Lúc này, Hách Liên Hồng đang hăng máu chém giết, nhìn thấy ánh mắt của
Bách Quỷ lão nhân, hắn cắn răng nói: “Bách Quỷ, chẳng lẽ Thiên Sát trận cũng có
thể bị phá sao?” Thanh âm tràn đầy phẫn nộ và sát khí.
“Sinh môn vừa
mở ra, nhưng thắng bại khó đoán được.” Bách Quỷ lão nhân đáp, “Nay, chỉ có thể
bắt người bày trận thì mới nắm chắc phần thắng.”
“Được!”
Hách Liên Hồng nhìn về thiếu niên thanh tú trên đài cao phía xa xa, lạnh lùng
cười. Hắn lấy cây cung thép dưới lưng ngựa, căng cung, cài tên. Mũi tên tựa như
sao rơi, bay thẳng về phía Đông Phương Ngọc rồi bất chợt tách ra thành ba mũi…