Lúc Cổ Linh tỉnh lại đã là nửa đêm. Nàng khẽ động đậy, phát
hiện mình đang bị Lãnh Dật Hàn ôm chặt cứng. Nhìn người đang ngủ say bên cạnh,
gương mặt như tranh vẽ, vẻ đẹp mê hoặc khó cưỡng lại. Cổ Linh tự trách mình,
sao lại có thể nhất thời háo sắc để bị tên này “ăn thịt” dễ dàng như vậy?
Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi. Lần này nàng tỉnh táo lên
giường với hắn, dĩ nhiên so với lần trước khi trúng mị dược hoàn toàn không giống
nhau. Chắc hẳn Lãnh Dật Hàn nằm mơ cũng đắc ý, xem nàng còn lấy được cớ gì mà bỏ
rơi ta!
Cổ Linh nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, nhịn không được khẽ thở
dài. Haizz, nam sắc thật đúng là nguy hiểm.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Cổ Linh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng đỗ quyên kêu.
Cổ Linh nghe thấy liền nhận ra ngay đó chính là tín hiệu của ma cung. Thật là
kém cỏi mà, bây giờ là buổi tối tháng mười một, lấy đâu ra chim đỗ quyên? Trình
độ thật kém xa Sa Vũ lâu, ám hiệu tin tức bốn mùa đều khác nhau. Lúc này khẳng
định là đang bắt chước tiếng chim cú mèo kêu.
Lòng hiếu kỳ làm cho Cổ Linh không còn buồn ngủ. Dù nàng ở
ma cung chưa lâu nhưng vốn hay để ý, dĩ nhiên biết được đình viện này có rất ít
người đến. Hơn nữa, Lãnh Dật Hàn vì xây dựng “thế giới của hai người” nên lại
càng không cho ai quấy rầy. Rốt cuộc là chuyện gì quan trọng như vậy, phải báo
cáo vào lúc nửa đêm?
Sau một lúc lâu, thấy Lãnh Dật Hàn không hề có động tĩnh, tiếng
đỗ quyên lại vang lên.
Đợi thêm chút nữa, Lãnh Dật Hàn mới nhẹ nhàng đứng dậy. Nhìn
dáng vẻ say ngủ hiền lành của Cổ Linh, lại nghĩ đến thời gian vui vẻ vừa nãy,
khóe miệng hắn bất giác cong lên. Rốt cục, nàng cũng thuộc về ta, tiểu nha đầu
tinh quái này.
Dịu dàng hôn lên trán, lên cánh môi nàng, Lãnh Dật Hàn cẩn
thận xuống giường, men theo phía cửa sổ. Một bóng đen nhanh chóng hiện lên, cúi
người hành lễ rồi nhẹ giọng lên tiếng: “Thiếu chủ, thuộc hạ vô dụng, không thể
tìm ra manh mối vị cô nương ngài muốn tìm. Lần này, thuộc hạ đến Sa Vũ lâu mua
tin tức nhưng bị một thế lực vô hình cản trở, manh mối đứt đoạn.”
Vốn dự đoán Lãnh Dật Hàn sẽ nổi điên nhưng lại không thấy động
tĩnh gì, người áo đen kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: “Thiếu chủ?”
Lãnh Dật Hàn nhíu mày: “Xem ra, không bị ta chỉnh đốn khiến
tam hộ pháp có vẻ rất thất vọng thì phải?” Ngữ khí của hắn tuy thản nhiên nhưng
chứa đầy hàm ý nguy hiểm.
Người áo đen, cũng chính là ma cung tam hộ pháp, thầm mắng bản
thân mình thần kinh, bị hành hạ mãi đâm quen, rồi vội vàng biện minh: “Không ạ,
thuộc hạ chỉ là đang vui vẻ vì thấy thiếu chủ tâm tình phấn khởi, lòng xuân rạo
rực, tình xuân phơi phới…”
“Đang mùa đông, xuân cái gì mà xuân.” Lãnh Dật Hàn không
chút khách khí ngắt lời tam hộ pháp đang thao thao bất tuyệt, hạ giọng nói tiếp:
“Ngươi mà đánh thức nàng thì ta lập tức cho ngươi đi chầu Diêm vương.”
Tam hộ pháp thoáng thất kinh. Xem ra, trong lòng thiếu chủ,
thiếu phu nhân có phân lượng rất nặng.
“Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, các ngươi không cần tìm nữa.”
Lãnh Dật Hàn thản nhiên, nói.
“Thiếu chủ –?” Tam hộ pháp kinh ngạc.
“Không cần tìm nữa.” Lãnh Dật Hàn dùng ánh mắt kiên định
đánh tan nghi vấn trong lòng tam hộ pháp: “Chuyện còn lại ta sẽ tự giải quyết.
Ngươi về đi.”
“Tuân lệnh.” Tam hộ pháp đáp, xoay người biến mất trong bóng
đêm mờ mịt.
Lãnh Dật Hàn cẩn thận đi về phòng, trong lòng thầm mắng bọn
thuộc hạ vô dụng, có mỗi một người mà lâu như vậy tìm mãi không ra. Nếu không
phải vì tiểu nha đầu tự mình xông vào rừng rậm ma cung thì không biết còn phải
tìm đến khi nào nữa. Ngẫm lại cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu, trời xui đất
khiến mà gặp gỡ.
Đêm khuya, mọi người đều đã ngủ say. Dĩ nhiên ta cũng phải
đi ngủ, vào âu yếm nương tử tiếp thôi, hắc hắc.
Trong lúc đó, ở bên này, Cổ Linh đang không thể bình tĩnh. Vừa
rồi tỉnh giấc, nàng nghe được đối thoại của hai người kia rất rõ ràng. Xem ra,
trong lòng Lãnh Dật Hàn còn có người khác. Hắn cần tìm một cô nương ư? Đã tìm rất
lâu, bây giờ còn muốn đích thân lên đường. Rốt cuộc cô nương kia có gì mà quan
trọng như vậy?
Trong đầu Cổ Linh đặt ra vô số dấu chấm hỏi, tuy cảm thấy tức
giận nhưng hắn muốn tìm người nào thì liên quan gì đến nàng chứ?
Rốt cuộc cái cảm giác vừa chua xót vừa đau lòng này là thế
nào đây?
Chẳng lẽ nàng đã thật sự thích tên tiểu tử Lãnh Dật Hàn đó?
Không được, không được. Sao lại có thể vì một gốc cây méo mó
mà buông tha cả rừng rậm xanh tốt? Mình tức giận như vậy nhất định là vì hắn giả
tình giả ý trêu đùa mình thôi.
Nhưng mà…
Cổ Linh không phải người ngây thơ, nhất là ở phương diện
tình cảm này, nàng đặc biệt hiểu rõ. Mấy ngày nay, biểu hiện của Lãnh Dật Hàn
dù nhìn thế nào cũng không phải là giả bộ. Hắn đối với nàng cực kỳ sủng ái, cơ
hồ như nàng muốn sao được sao, muốn trăng được trăng. Mặc kệ nàng khó dễ hắn,
trêu đùa hắn thế nào, hắn đều chấp nhận. Lúc nào, nàng cũng đều có thể cảm giác
được tình cảm của hắn đối với mình. Lần đó nàng bị thương, hắn đã thực không chạm
vào nàng, lửa dục đốt người liền đi ra ngoài sông tắm.
Thậm chí ngay ngày hôm qua, lúc hai người ân ái, Lãnh Dật
Hàn cũng là xác định nàng không có chuyện gì trước rồi mới tiến tới.
Đang say mộng đẹp, Lãnh Dật Hàn không hề hay biết nương tử
thân ái của mình lúc này tâm tư đang rối bời. Nếu hắn biết sẽ tạo nên hậu quả
nghiêm trọng như vậy, khẳng định là hối hận đến chết, không trợn mắt trông chừng
nương tử mới là lạ!
Cổ Linh nghĩ ra đủ loại khả năng, bất kể là muốn tìm cô
nương nào thì người này hẳn phải có vị trí rất quan trọng trong lòng hắn. Thế
nên dù nửa đêm hắn vẫn bắt thuộc hạ đến đây báo cáo, lại còn lặn lội đến Sa Vũ
lâu mua tin tức.
Tên yêu nghiệt chết tiệt này, còn nói cái gì mà trong lòng
chỉ có mỗi mình mình. Quả nhiên, nam nhân đáng tin thì heo cũng có thể lên cây!
Nhưng mình vẫn là nên làm rõ chuyện này, nếu hắn bị oan uổng
thì sao?
Cổ Linh trong lòng hỗn loạn, rốt cuộc chịu không nổi nữa. Mặc
kệ, cứ rời khỏi đây đã rồi nói sau. Một chân đứng hai thuyền, hừ, chuyện như thế
có thể nhẫn nhục được sao? Chưa kể là, tình hình của A Ngọc không biết như thế
nào. Không có mình, không biết A Ngọc và Sa Vũ lâu đã thành ra bộ dạng gì rồi.
Sau khi hạ quyết tâm, Cổ Linh không do dự nữa, lập tức bắt đầu
hành động.
Nhìn mỹ nam đang ngủ say, Cổ Linh thở dài, ra tay như gió,
điểm huyệt ngủ của Lãnh Dật Hàn. Lãnh Dật Hàn hừ một tiếng, không động đậy. Cổ
Linh vẫn chưa yên tâm. Nàng lấy thuốc mê mà mấy ngày trước đã dùng ra, không
chút lưu tình gắn trên mặt Lãnh Dật Hàn, trên đầu gối cũng gắn một ít, xác định
là lượng thuốc mê một con bò cũng không chịu nổi mới yên tâm.
Trước khi đi, có nên để lại chút lễ vật cho tên tiểu tử này
không? Cổ Linh chớp chớp đôi mắt to, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Để lại một khối bạc vụn, cộng thêm tờ giấy có ghi mấy chữ
“Tình ý miên miên”, Cổ Linh trong lòng phức tạp, nhìn Lãnh Dật Hàn một chút rồi
cầm cung chủ lệnh bài vừa mới lục soát được nghênh ngang mà đi.