Tuyệt Sắc Quân Sư

Chương 11: Chương 11: Sẽ không buông tay




Thái độ sợ sệt khác thường của Lãnh Dật Hàn khiến cho Cổ Linh hoàn toàn hỗn loạn. Nàng lắc lắc đầu, hồ nghi nhìn Lãnh Dật Hàn: “Không thể nào! Ta dù có đói khát thế nào đi nữa cũng không thể đối với ngươi như vậy, bổn cô nương không phải người như thế! Hơn nữa, ta cũng không có cái đó…

Ta cũng không có cái đó nha. Tiểu tử ngươi giỏi võ công vậy, ít nhất là giỏi hơn ta nhiều, làm sao có thể bị ta “ép buộc” được?

Lãnh Dật Hàn không để tâm đến gương mặt đang đỏ lên của Cổ Linh, dồn dập hỏi: “Không có cái gì? Nương tử, ngươi không có cái gì vậy?”

Cổ Linh nổi giận: “Ngươi cố ý chọc ta phải không?”

“Người ta làm sao biết chứ?” Lãnh Dật Hàn lại trở về bộ dạng tiểu thụ: “Thật mà nương tử, nương tử, ngươi ép người ta, nương tử ngươi… Rất nhiệt tình, rất hoang dã…” Giọng của hắn trầm thấp mị hoặc, mỗi lúc lại một thấp như thể rất đỗi ngượng ngùng. Nói xong, hắn vén chiếc chăn mỏng lên, để lộ cơ thể trắng nõn hoàn mĩ.

Cổ Linh choáng váng, biểu cảm và lời nói của Lãnh Dật Hàn khiến cho mặt nàng bất giác đỏ lên. Nhìn thấy cơ thể hắn, mặt nàng lại càng nóng như lửa đốt. Dáng người nam tử trước mặt nàng thon dài, tỉ lệ cân xứng, da thịt trắng nõn bóng loáng như ngọc quí, làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt.

Nếu là trước đây, chắc hẳn nàng đã nhân cơ hội tranh thủ nhìn ngắm hắn cho kĩ. Nhưng lúc này, chuyện đó chẳng đáng quan tâm nữa.

Điểm quan trọng nhất bây giờ đó là, trên người Dật Hàn, nhất là nửa thân trên gầy gò của hắn đều đầy các loại dấu đỏ loang lổ nhiều chỗ. Vết hôn lẫn chung với vết máu nổi lên trên làn da trắng nõn hết sức rõ ràng. Vừa thấy đã biết là do bị hung hăng chà đạp, khiến cho người ta phải không cầm lòng được mà đau xót, mà muốn trách cứ kẻ nào không biết thương hoa tiếc ngọc, nhẫn tâm cầm thú đến vậy.

Nói đến đây, người không biết thương hoa tiếc ngọc kia đang vô cùng hổ thẹn ngượng ngùng, lén vén mền lên, nàng nhanh chóng liếc mắt một cái…Quả nhiên, trên người nàng cũng có không ít dấu. Có điều, tuy rằng toàn thân đau nhức nhưng nhìn không thảm tí nào. Vết hôn chiếm đa số trên người nàng màu sắc chỉ nhợt nhạt, không giống như những vết rướm máu trên người Lãnh Dật Hàn.

Xong rồi xong rồi, đúng là chính mình đã cường bạo hắn ta rồi… Cổ Linh lập tức hóa đá, bộ dạng thất thần đau khổ của nàng khiến cho Lãnh Dật Hàn khoái trá trong lòng. Hắc hắc, muốn chạy à, ngươi chạy không được đâu. Quả thật, chuyện đêm qua Cổ Linh “nhiệt tình” là không sai, nhưng người hung hãn tuyệt đối là hắn. Nhưng chẳng qua do thần trí hắn tỉnh táo, lại thêm vì thương tiếc Cổ Linh nên mới tự nhiên trở nên hiền lành. Nguyên nhân vì như thế nên sáng nay hắn mới có thể thuận lợi yêu cầu Cổ Linh chịu trách nhiệm với hắn.

Lãnh Dật Hàn nham hiểm thầm đắc ý trong lòng, cái đuôi hồ ly như lòi ra giữa không trung, không ngừng phe phẩy.

Một lúc lâu sau, Cổ Linh hoàn hồn, nở nụ cười quyến rũ khiến cho Lãnh Dật Hàn khẽ chột dạ, không biết nha đầu kia lại có chủ ý quỷ quái gì!

“Lãnh Dật Hàn.” Cổ Linh nói, tia nham hiểm lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn nước.

“Ờ, nương tử…” Tiểu nha đầu ngươi muốn gì đây?

“Tình hình có vẻ như đúng là, à, đúng là do ta nhiệt tình hơi quá.” Mặt nàng lại đỏ, dáng vẻ thẹn thùng.

“Hắc hắc, người ta thích nương tử nhiệt tình.” Ý đồ của ngươi là gì đây? Mau vào chủ đề chính đi.

Thực ra, nương tử à, chuyện đó không phải do ngươi làm. Nhưng mà, vì hạnh phúc về sau của chúng ta, mặt mũi cái gì ta đều không cần a. Trước mắt cứ phải khiến nương tử ở lại rồi tính tiếp.

Đôi mắt to của Cổ Linh híp lại, hắc hắc, điều ta muốn chính là những lời này! “Nếu đã nói như vậy, tuy ta có chút không phải nhưng xem ra ngươi thực sự thích. Vậy thì, chúng ta coi như huề, không ai nợ ai. Ta đi trước đây.”

“Ngươi dám!” Lãnh Dật Hàn nổi giận. Nha đầu chết tiệt kia, thì ra là ngươi chỉ chờ ta nói câu này. Muốn chạy? Không có cửa đâu! Cả cửa sổ cũng không có cho ngươi!

Một tia sáng thoáng hiện lên trong ánh mắt Cổ Linh, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo: “Ngươi mắng ta, ta…” Giả vờ yếu ớt chứ gì? Cô nương ta so với ngươi còn có kinh nghiệm hơn đấy, hừ.

“Linh nhi ngươi đừng khóc, không phải ta cố ý, ta…” Giọng nói như sắp khóc của Cổ Linh làm cho Lãnh Dật Hàn hoảng hốt, vội vàng dịu dàng vỗ về, không kịp nhìn thấy tia giảo hoạt vừa tắt trong mắt nàng.

“Không phải cố ý thì tức là cố ý?”

“Nương tử, ngươi nghe người ta giải thích đi, người ta…” Lãnh Dật Hàn lại bắt đầu trở về bộ dạng tiểu thụ.

“ Ngươi không cần ngụy biện nữa, dù sao ngươi chính là mắng ta, đối với ta không tốt!”

“……” Lãnh Dật Hàn câm nín. Chẳng lẽ khi trời sáng thì nữ nhân đều nũng nịu đáng yêu như vậy?

Hay là, nha đầu kia đang muốn tìm lý do để đi?

Nếu là ý sau thì không cần suy nghĩ, dù thế nào thì ta tuyệt đối sẽ không buông tay!

“Tiểu Linh nhi.”

“Sao cơ?” Cổ Linh nhíu nhíu đôi mày liễu, sao hắn lại không gọi nương tử nữa?

“Ngươi không cần lãng phí sức lực để viện cớ nữa. Bất luận thế nào, người ta, người ta đã là người của ngươi thì nhất quyết sẽ không rời xa ngươi.” Lãnh Dật Hàn nói xong liền như không có xương cốt, dựa người về phía Cổ Linh.

Cổ Linh nhẹ tránh đi, trong lòng thầm mắng hồ ly. Mình chỉ vừa mới bắt đầu, định lấy cớ giận dỗi để đi cho xong, ai ngờ lại bị hắn vạch trần nhanh như thế.

Thay vì cứ dây dưa khó chịu, chi bằng tắm rửa ăn cơm trước, dưỡng sức xong không chừng lại nghĩ ra biện pháp. A Ngọc, ngươi trăm ngàn lần đừng trách sư tỷ, sư tỷ thật là không còn cách nào khác. Ta bị người khác giam nên mới không đi tìm ngươi được, ngươi trăm ngàn lần cố gắng chịu đựng nha, đừng trách ta.

Nghĩ đến đây, Cổ Linh nhìn Lãnh Dật Hàn, nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn xuống giường.”

“Xuống giường à? Để ta giúp nương tử mặc quần áo.”

Lãnh Dật Hàn chớp chớp mắt, ý cười lộ rõ nhưng vẫn cố gắng làm cho bản thân trông đơn thuần, vô tội một chút.

Cổ Linh: Đừng giả vờ nữa, ngươi rõ ràng là yêu quái giả vờ thỏ bạch.

Lãnh Dật Hàn: Đâu có, nương tử, ngươi lầm rồi, người ta vốn chính là thỏ trắng ngây thơ mà.

Hai người dùng ánh mắt giao chiến. Cuối cùng, chấm dứt bằng thất bại của Lãnh Dật Hàn. Hắn tiếc nuối lên tiếng: “Vậy ta ra ngoài chờ nương tử nha.” Dứt lời, hắn đứng dậy bước đi.

“Khốn kiếp! Ngươi phủ chăn vào rồi hãy ra ngoài!” Mặt Cổ Linh đỏ bừng, một tay lấy chăn ném ra ngoài, tức giận mắng to.

Cái tên yêu quái chết tiệt này, không mặc gì mà cứ nhông nhông ra ngoài thế, muốn khoe thân sao? Gớm chết được!

Khóe miệng Lãnh Dật Hàn đắc ý cong lên: “Nương tử yên tâm, nơi này không có người khác. Thân ta chỉ cho mình nương tử xem.” Bước chân ưu nhã, hắn chậm rãi đi về phía sau bình phong.

Hắc hắc, Tiểu Linh nhi, nàng nếu đã là nương tử của ta thì dù thế nào ta cũng sẽ không buông tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.