Thời gian như gió thổi, trong nháy mắt mà ba ngày đã trôi
qua. Đông Phương Ngọc ba ngày này muốn bao nhiêu nhàn nhã thì có bấy nhiêu nhàn
nhã. Nàng chỉ việc ăn no lại ngủ, ngủ xong lại ăn. Vết thương trên vai cũng đã
hồi phục tám phần, ngay cả nội thương cũng hồi phục rất nhanh.
Có thể nói là nhờ vào danh của Tần nguyên soái mà Đông
Phương Ngọc được hưởng không ít thuốc bổ. Nằm ở trên giường, nàng bỗng thấy có
phần biết ơn việc vị Tần nguyên soái này bị trúng độc một chút.
Nếu không phải vì người trúng độc là nguyên soái thì làm gì
có chuyện một thầy thuốc cỏn con như nàng lại có thể được đãi ngộ tốt như vậy.
“Dư quân sư, công tử nhà ta cho mời.” Giọng gã người hầu
vang lên chặn ngang suy nghĩ mông lung của Đông Phương Ngọc.
“Được, ta tới ngay.” Nàng lên tiếng, vẫn với chất giọng
trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đông Phương Ngọc đứng dậy, theo người hầu nọ đi về hướng lều
trại của Tần nguyên soái.
Nghỉ ngơi đủ rồi, đến giờ làm việc thôi !
Sở dĩ Đông Phương Ngọc không lập tức cứu người vì thỏa hiệp
giữa nàng và Mộ Dung Lạc Cẩn ba ngày trước. Thỏa hiệp là Đông Phương Ngọc sẽ
không giải độc ngay cho Tần nguyên soái mà chỉ kê hai đơn thuốc trước, đợi ba
ngày sau mới chính thức bắt đầu giải độc. Tần Tĩnh trúng độc rất khó giải, cần
phải dùng nội lực để đẩy ra. Nhưng lúc đó, sức khỏe của nàng không tốt, cộng
thêm tình trạng của Tần nguyên soái cũng không cho phép. Vì thế, chỉ có thể uống
thuốc để điều dưỡng trước, nàng cũng có thêm thời gian dưỡng thương.
Mộ Dung Lạc Cẩn dường như rất tín nhiệm nàng, ít nhất là hắn
tin chắc rằng nàng có đủ tài cán để chữa trị cho Tần nguyên soái. Hắn không rõ
Đông Phương Ngọc đã giải thích như thế nào mà làm cho các vị tướng lĩnh nhanh
chóng chấp nhận chức quân sư này. Độc còn chưa được giải nhưng cái danh quân sư
đã vội được xướng lên.
Ba ngày này nàng không hề lộ diện, chỉ nằm ở lều của mình mà
ngủ.
Tuy không biết Mộ Dung Lạc Cẩn có ý gì nhưng mặc kệ, cứ phải
tranh thủ nắm lấy cơ hội mà hưởng thụ cái đã!
Đông Phương Ngọc đang vô cùng vui vẻ, không phải vì việc được
hưởng thụ sung sướng lần này mà là bởi vì nàng vừa nhận được tin tức từ Sa Vũ
lâu. Sư tỷ nàng phát ám hiệu báo tất cả đều bình an. Còn Nam Cung Tuyệt thì vì
Huyết Ảnh lâu lại một lần ám sát thất bại mà giận dữ. Chẳng những thế, hai sát
thủ của Vô Ảnh lâu còn cải trang thành Đông Phương Ngọc đến thăm Nam Cung gia,
khiến cho Nam Cung Tuyệt không tin rằng Huyết Ảnh lâu đã đánh nàng trọng
thương. Hắn tức giận xỉ vả Huyết Ảnh lâu, còn lấy lại năm vạn lượng hoàng kim.
Lâu chủ Huyết Cuồng phẫn nộ vô cùng nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có
thể giết vài người cho hả giận.
Ngồi tưởng tượng cảnh hai gã kia đấu đá vì bạc, à, không, vì
vàng, Đông Phương Ngọc nhịn không được cười trộm ở trong lòng. Huyết Cuồng là
người có chút hiểu biết, dù không biết hắn có trả thù Nam Cung Tuyệt hay không
nhưng khẳng định sẽ không tiếp tục phái sát thủ đuổi giết nàng. Mặc kệ là có mất
mặt, song, chắc chắc hắn sẽ không đời nào làm miễn phí cho Nam Cung Tuyệt.
Càng nghĩ đến vẻ mặt như dẫm phải phân chó của hai kẻ kia cộng
thêm việc vừa kiếm thêm được hai vạn năm ngàn lượng ngân phiếu từ tay Mộ Dung Lạc
Cẩn, nàng càng cảm thấy vui vẻ. Bởi vậy, ba ngày nay, Đông Phương Ngọc ngủ rất
say mê, chẳng hề biết trời đất gì.
Ngay cả khi Mộ Dung Lạc Cẩn vào nhìn lén nàng hai lần nàng
cũng không biết.
-Tại lều của nguyên soái -
Mộ Dung Lạc Cẩn đặt một cái bao nhỏ trên bàn, giọng nói tao
nhã tựa như nước suối róc rách chảy: “Ba ngày đã qua, Đông Phương huynh muốn gì
ta cũng đều đã chuẩn bị tốt, không biết có thể bắt đầu giải độc cho Tần nguyên
soái được chưa?”
Không biết từ lúc nào, khi gặp mặt Đông Phương Ngọc, hắn lại
tự đổi cách xưng hô từ “Bản công tử” thành “Ta”.
Đông Phương Ngọc nhìn những chiếc dao tinh xảo trên bàn, cái
nào cũng đều mỏng như cánh ve, ngoài ra còn có một bộ kim châm sáng lấp lánh.
Trong lòng nàng không khỏi tán thưởng một chút, tên này làm việc đúng là rất hiệu
quả nha!
Bộ dao tinh xảo kia nàng định dùng để giải phẫu, đồng thời
cũng có thể làm ám khí. Còn bộ kim châm bằng thép sáu mươi cái kia, tất cả đều
đòi hỏi kĩ thuật tuyệt diệu và chất liệu vô cùng cao cấp. Nơi này cách xa kinh
thành đến thế mà hắn lại có thể đáp ứng nhanh như vậy, đủ thấy thế lực người
này thực không thể xem thường.
Đông Phương Ngọc hài lòng cất chiếc bao đựng dao và kim châm
đi. Ánh mắt lạnh lùng ngày thường được thay thế bằng sự vui vẻ đáng yêu, giống
như một đứa trẻ đang âu yếm món đồ chơi yêu thích. Gương mặt thanh tú của nàng
tựa như phát ra hào quang hấp dẫn người đối diện. Mộ Dung Lạc Cẩn nhìn nàng,
lòng rung động một chút, không khỏi chợt nghĩ nếu nàng lúc nào cũng như vậy thật
tốt biết mấy!
Đông Phương Ngọc cẩn thận bắt mạch cho Tần nguyên soái, ngẩng
đầu nhìn về phía Mộ Dung Lạc Cẩn: “Có thể, chúng ta bắt đầu đi.”
Trong nháy mắt, sự lười biếng trên người nàng biến mất, thay
vào đó là một luồng khí uy nghiêm bất khả xâm phạm như thể thần linh đang giáng
thế, tao nhã không lời nào tả nổi.
Mộ Dung Lạc Cẩn thoáng kinh ngạc rồi lấy lại bình tĩnh rất
nhanh, đỡ người trên giường dậy trước mặt mình, phó thác cho Đông Phương Ngọc
giải độc.
Đông Phương Ngọc xếp kim châm thành một hàng, vẻ mặt chăm
chú, đột nhiên bắt đầu hạ châm. Sáu mươi chiếc kim trên tay nàng như được truyền
sinh mệnh, phát sáng lóng lánh, đâm vào các huyệt vị. Nàng không cần nhìn mà điều
khiển kim vô cùng nhanh chóng. Mộ Dung Lạc Cẩn đặt hai tay lên lưng Tần Tĩnh vận
khí, phối hợp cùng Đông Phương Ngọc đẩy độc tố về phía cổ tay Tần Tĩnh.
Một lúc lâu sau, Đông Phương Ngọc rút kim ra, dựa theo tuyến
huyệt vị khác, một lần nữa châm vào. Sắc mặt Tần Tĩnh chuyển dần từ xanh xám
sang trắng bệch, mày chau lại như đang phải chịu đựng đau đớn tột cùng. Hai cổ
tay dần biến thành màu đen. Mộ Dung Lạc Cẩn vẫn đang vận công giúp Tần Tĩnh ép
độc, tuy rằng hao phí công lực không ít nhưng gương mặt hắn một chút cũng chưa
biến sắc.
Trong lúc đó, Đông Phương Ngọc sau khi châm cứu hai lần lúc
nãy xong thì liền ngồi thảnh thơi uống trà, như thể việc cứu người kia chẳng hề
liên can gì tới nàng, làm cho người ta không khỏi muốn phát hỏa.
Đương nhiên, Mộ Dung Lạc Cẩn cũng ở trong lòng nghiến răng
nghiến lợi một chút. Việc liên quan đến tính mạng của Tần nguyên soái, hắn
không dám một chút sai sót.
Đến lúc chỗ màu đen ở hai cổ tay Tần Tĩnh càng ngày càng đậm,
Đông Phương Ngọc mới cầm lấy một con dao bạc mỏng như cánh ve, hơ qua lửa sát
trùng. Năm ngón tay nàng chuyển động, con dao rung rung làm cho người ta có cảm
giác căng thẳng thót tim, chỉ sợ người kia bị lấy đi sinh mạng lúc nào chẳng
hay.
Đông Phương Ngọc cầm dao, hướng về phía tĩnh mạch của Tần
Tĩnh cắt xuống.
“Khoan đã!” Mộ Dung Lạc Cẩn bỗng nhiên hét lên.
Đông Phương Ngọc nhíu mày khó hiểu.
“Này, Đông Phương,” Mộ Dung Lạc Cẩn tựa hồ có chút xấu hổ,“Ngươi
cắt như thế thì tay của nguyên soái chẳng phải sẽ bị phế luôn sao? Có thể hạ
dao chỗ khác hay không?”
Đùa chắc! Hắn tuy rằng không thực sự tinh thông y thuật
nhưng vẫn biết những điều thường thức này. Gân tay sao có thể tự tiện cắt được?
Huống chi đây lại là Tần nguyên soái vang danh thiên hạ, nếu
tay bị tàn phế thì chẳng khác gì là cả người tàn phế.
“Không được.” Đông Phương Ngọc kiên định từ chối “ Ngươi yên
tâm, có ta ở đây, muốn phế cũng không được đâu.” Giọng nói thản nhiên của nàng
lại khiến cho người khác cảm thấy rất đỗi uy nghiêm.
Mộ Dung Lạc Cẩn bất lực đắn đo suy nghĩ. Lúc nãy hắn cứ nghĩ
chỉ là đẩy độc ra ngón tay, không biết là Đông Phương Ngọc lại đâm vào tĩnh mạch
ở cánh tay. Nhưng hiện tại cũng chẳng còn cách nào khác, đành trầm giọng nói: “
Được, vậy ta đành trông cậy cả vào Đông Phương huynh.”
Đông Phương Ngọc chậm rãi dùng dao cắt mạch cổ tay Tần Tĩnh,
máu đen từ đó chảy ra chén, nhìn thấy ghê người.