Tuyệt Sắc Quốc Sư - Mê Dương

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 6 

Gió xuân ấm áp, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi.

 

Ngọc Hoán cung ngày hôm nay y hương tấn ảnh, náo nhiệt vô cùng.

 

Tất cả nhi nữ của hoàng thân quốc thích, trọng thần đại quan, chỉ cần đến tuổi đều được mời tới tham dự đại hội tuyển phi của thái tử.

 

Ngọc Hoán cung chính là nơi để cho các nàng nghỉ tạm.

 

“Nghe nói Hoàng hậu nương nương sẽ đích thân đón tiếp chúng ta đấy, thật sự làm muội hồi hộp chết mất.”

 

“Hừ, đồ nhà quê. Hoàng hậu nương nương ta cũng đã gặp vài lần rồi, có gì mà phải hồi hộp chứ?”

 

“Đúng vậy, thật là đồ nhà quê. Mà cũng khó trách, cha của nó chỉ là một tướng quân đóng ở biên quan, đã từng gặp bao giờ đâu mà biết? Đâu có giống như cha ta, chính là biểu đệ của hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương lần trước gặp ta, đối đãi với ta vô cùng ân cần chăm sóc, thế nhưng ta cũng chả thấy khẩn trương chút nào.”

 

“Hừ, gặp hoàng hậu nương nương không khẩn trương, thế nếu nhìn thấy thái tử thì sao? Chỉ sợ ngươi sẽ khẩn trương đến mức tiểu ra quần đấy!”

 

“Ha ha… ” Một trận cười nhạo vang lên.

 

“Ngươi nói cái gì? Đồ tiện nhân! Xem bổn tiểu thư có xé nát cái miệng của ngươi ra không!”

 

“Ai nha, đừng đánh! Đừng đánh mà!”

 

Kẻ đánh nhau cứ đánh nhau, người khuyên giải cứ khuyên giải, bên cổ vũ cứ cổ vũ, mà đám thích xem náo nhiệt vẫn đứng xem. Một đoàn các cô nương cứ chí cha chí choé, thiếu chút nữa khiến cho Ngọc Hoán cung trời long đất lở!

 

Thái tử ôm lấy vòng eo thon gầy của Tĩnh Huyền quốc sư mà đứng ở phía sau tấm mành trúc bên trên đại điện, hướng một ngón tay xuống chỉ chỉ….

 

“Xem nè, quốc sư, thái tử phi tương lai nằm trong số những người ở đây. Ngươi nói xem ai mới là người thích hợp?”

 

Bị thái tử ép buộc đến nơi này, Tĩnh Huyền trong lòng buồn bực, nhưng bên ngoài vẫn phải giả vờ bất động thanh sắc, thản nhiên nói, “Bần tăng vô đức vô năng, sao có thể giúp thái tử quyết định được?”

 

Hoàng Phủ Dật quay lại, dùng đầu lưỡi liếm liếm lên lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói, “Người bên phải kia thì thế nào? Vòng eo nhỏ nhắn, khi vặn vẹo trên giường có phải cũng *** đãng như ngươi không?”

 

Tĩnh Huyền xấu hổ nhắm mắt lại, không dám nhìn.

 

“Hay là người bên trái kia? Bộ ngực lớn quá, núm vú không biết có mẫn cảm như ngươi không? Mỗi lần bổn thái tử dùng sức mút một cái, ngươi đã sướng đến mức liều mạng hét chói tai! Làm cho bổn thái tử hận không thể đem đầu nhũ ngươi cắn xuống, một ngụm nuốt vào trong bụng!”

 

Tĩnh Huyền bị những lời nói *** tà của thái tử khiến cho mặt đỏ tới mang tai, cơ hồ chỉ muốn bịt tai lại không dám nghe nữa!

 

“A, cái người phía sau kia thoạt nhìn cũng không tệ. Cái mông thật căng tròn nha, khi niết ở trong tay không biết sẽ có cảm giác gì, liệu có thích như niết mông ngươi không nhỉ? Ngươi biết không, mỗi khi bổn thái tử nắm lấy cái mông của ngươi mà thao, ngươi liền sảng khoái đến nỗi *** thủy chảy điên cuồng, khiến tay bổn thái tử cũng bị làm cho ướt đẫm a!”

 

“Đừng… đừng nói nữa!” Đôi môi Tĩnh Huyền run rẩy, hai tay gắt gao nắm chặt lấy phật châu.

 

“Ngươi là đồ hoà thượng *** đãng! Nghe bổn thái tử nói như vậy, có phải bên dưới đã ướt rồi không?”

 

“Không có, không có!” Tĩnh Huyền liều mạng phủ nhận.

 

“Hừ, đồ lẳng lơ, có quỷ mới tin ngươi!” Hoàng Phủ Dật vươn một tay, tiến vào trong tiết khố hắn dò xét…

 

A a! Đừng mà!

 

Tĩnh Huyền vừa định ngăn cản, tay Thái tử đã nhanh chóng nắm lấy nam căn của hắn…

 

“Chậc chậc, quốc sư ơi quốc sư, nghiệt căn của ngươi đã cương lên rồi này, lại còn chảy nước miếng nữa chứ, thật sự là một hoà thượng *** đãng không tuân thủ thanh quy!”

 

Tĩnh Huyền phát hiện ra nơi bí mật của mình đã cương lên, cảm thấy xấu hổ đến mức hai mắt phiếm lệ, run rẩy không nói được thành lời.

 

“Nói! Ngươi là vì những nữ nhân kia mà cương lên, hay vì bổn thái tử?”

 

Tĩnh Huyền tức giận mà trừng mắt nhìn lại.

 

Cả đời thanh tu của hắn đều đã bị huỷ trong tay nam tử này, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, y đều có thể làm cho hắn không biết xấu hổ mà dứt bỏ hết luân lý đạo đức cùng phật môn giới luật, hoàn toàn thần phục dưới thân y.

 

Cái tên nam nhân ghê tởm này sao còn có thể chất vấn hắn như thế?

 

Hoàng Phủ Dật thấy đôi mắt sáng ngời của quốc sư đầy oán hận trừng mình, đáy lòng đột nhiên dâng lên niềm vui sướng vô hạn.

 

Nhìn ta nhiều một chút! Để trong mắt ngươi chỉ có thể có ta! Chỉ có ta!

 

Thái tử cúi đầu cắn lên phật châu trước ngực quốc sư, đưa vào trong miệng hắn mà hôn cuồng nhiệt!

 

Hai người cách phật châu mà hôn đến mê say, tân dịch quá nhiều từ khoé miệng cả hai tràn ra ngoài, khiến cho cả chuỗi phật châu cũng bị làm cho ẩm ướt…

 

“Chà chà… chính ngươi nhìn lại mình xem… ” Hoàng Phủ Dật đem phật châu ướt sũng đến trước mặt hắn.

 

Tĩnh Huyền nhìn lại càng cảm thấy xấu hổ đến mức rơi lệ.

 

Hoàng Phủ Dật thấy những giọt nước mắt của hắn, cảm thấy hưng phấn đến phát điên lên được, hận không thể một ngụm nuốt hắn vào trong bụng!

 

Nhưng hiếm có khi nào tổ chức được một đại hội tuyển phi thế này, đương nhiên không thể cứ qua loa cho xong việc được!

 

Hoàng Phủ Dật lộ ra một nụ cười tà ác, dùng chuỗi phật châu buộc chặt lấy ngọc hành của Tĩnh Huyền!

 

“Bổn Thái tử muốn thay mặt phật tổ hảo hảo trừng phạt cái tên quốc sư đã phạm sắc giới nhà ngươi! Hôm nay nếu ngươi dám bắn tinh lung tung, bổn thái tử nhất định sẽ giật trúc liêm này xuống, để cho đám nữ nhân kia xem thử quốc sư một nước *** đãng đến cỡ nào!”

 

“Đừng mà!” Tĩnh Huyền sợ hãi kéo tay y, “Điện hạ ngàn vạn lần đừng làm thế!”

 

“Biết sợ rồi sao? Vậy biết phải ngoan ngoãn nghe lời chứ?”

 

“Biết.” Thanh âm Tĩnh Huyền nhỏ như tiếng muỗi kêu.

 

Hoàng Phủ Dật đắc ý cười ha hả, ngồi lên ghế bành, móc ra cự kiếm đã bừng bừng phấn chấn của mình.

 

“Tốt, giờ mở hai cánh mông ra thật lớn, đến ngồi lên đây!’

 

Tĩnh Huyền vừa nghe, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh!

 

“Tĩnh Huyền… Tĩnh Huyền không thể… “

 

“Cái đồ hòa thượng lẳng lơ nhà ngươi sao lại không thể?” Hoàng Phủ Dật bất mãn vỗ vỗ lên cái mông hắn, “Tự mình mở rộng cái mông ra, nhằm ngay cự kiếm của bổn thái tử mà ngồi xuống không phải là được rồi sao?”

 

Nghe thái tử nói dễ dàng như thế, nước mắt Tĩnh Huyền không nhịn được mà trào ra!

 

“Ô… đừng mà! Đừng mà!’

 

“Khóc cái gì? Còn khóc bổn thái tử sẽ lập tức xốc mành trúc này lên đó!”

 

“Ô… ngươi là đồ vô lại!” Tĩnh Huyền tức giận đến mức đấm một quyền vào ngực y.

 

Thấy vị quốc sư thánh khiết nhưng lúc nào cũng cao ngạo lạnh lùng lúc này lại nổi giận cứ như đang muốn làm nũng với mình, Hoàng Phủ Dật vui sướng tưởng như sắp bay lên, miệng lại không nhịn được mà nói ra những lời tục tĩu, “Nhanh, đem côn thịt của bổn thái tử nhét vào trong mật huyệt của ngươi! Bổn thái tử hôm nay muốn vừa thưởng thức đại hội tuyển phi, vừa bắn thật thống khoái vào trong cái mông của ngươi!”

 

Tĩnh Huyền nghe vậy cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng sâu trong cái mông đã quen cảm giác bị thái tử thao đến điên cuồng, lúc này rất không tiền đồ mà cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận không thể có cái gì đó xuyên xỏ một phen!

 

“Quốc sư *** đãng, cái mông phát ngứa rồi phải không? Còn không mau tới đây ngồi xuống!”

 

Hoàng Phủ Dật có thể tinh tường nhìn thấy giữa hai cánh mông là cúc hoa đỏ tươi diễm lệ, như cái miệng nhỏ xinh của một đứa trẻ đang nhúc nhích đầy đói khát.

 

Quốc sư cao quý, thánh khiết, nửa người trên mặc áo cà sa tôn quý, nhưng hạ thân lại trần truồng không mảnh vải che. Ngọc hành *** đãng đã đứng thẳng mà nơi mật huyệt bí ẩn kia cũng bại lộ hoàn toàn, hình ảnh vừa thánh thiện vừa *** loạn như thế này tương phản nhau tới cực điểm, khiến cho đường đường là thái tử cũng hận không thể cả đời đắm chìm trong *** huyệt của yêu tinh này, cho dù muốn y vì thế mà phải buông bỏ vương vị cũng không hối tiếc!

 

“Yêu tăng đáng chết! Thực hận không thể giết chết ngươi!”

 

Ham muốn chiếm hữu đến điên cuồng khiến cho thái tử thống hận, chỉ có thể liều mạng mà bóp chặt cái mông trắng nõn của Tĩnh Huyền, để lại những dấu chưởng ấn đỏ tươi dày đặc!

“A a… “

 

Tĩnh Huyền vẫn ý thức được mình thân là đệ tử phật môn, nhưng lại liên tiếp phạm vào sắc giới, tội không thể dung thứ.

 

Hôm nay bị thái tử hung hăng mắng chửi, ngược lại khiến cho đáy lòng hắn cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều, nỗi thống khổ mà thân thể đang phải gánh chịu bỗng nhiên sinh ra một trận khoái ý không sao hiểu nổi!

 

Dùng sức! Lại dùng lực đánh ta! Hãy nghiêm khắc trừng phạt thân thể *** loạn vô sỉ này của Tĩnh Huyền đi!

 

Quốc sư bị đánh cho toàn thân mềm yếu, *** dịch văng khắp nơi, nước mắt tèm lem đầy mặt!

 

Nơi sâu nhất trong cơ thể lại ngứa ngáy không chịu nổi, khiến cho hắn không biết thẹn mà dùng hết sức banh mở hai cánh mông thật to, nửa ngồi nửa đứng đưa lưng về phía nam nhân, dùng cái miệng nhỏ nhắn bên dưới để ở ngay trên côn thịt to lớn mà kiên quyết ngồi xuống…

 

Ô ô…

 

Khoái cảm mất hồn khiến cho hai người đều đồng thời ngẩng đầu lên hít sâu một hơi đầy thỏa mãn!

 

Hoàng Phủ Dật thở hổn hển, nắm chặt vòng eo mềm mại của hắn, dùng sức mà đâm thật sâu vào bên trong.

 

A a….. đâm chết ta rồi!

 

Cả người Tĩnh Huyền vặn vẹo, cảm giác được dương khối thật lớn của nam nhân đang đâm thẳng vào trong cơ thể như muốn đâm nát cúc huyệt của mình. Đóa hoa mỹ lệ trong cơn sợ hãi mà vô thức co rút, đem hung khí thô to kia cắn chặt không rời!

 

“Ô ô… chặt quá! Quá chặt rồi! Cái mông *** đãng này sắp nuốt sống ta mất!”

 

Hoàng Phủ Dật cúi đầu cắn lên cần cổ trắng nõn non mềm của Tĩnh Huyền, đoạn ghé vào lỗ tai hắn dùng chất giọng khàn khàn cuồng loạn rít lên!

 

Khẽ đong đưa thắt lưng, Hoàng Phủ Dật điên cuồng hướng phía trên mà đâm rút liên tục, đến tận khi thống khoái mà bắn đầy long tinh nóng bỏng vào trong cái mông của quốc sư!

 

Cúc huyệt mẫn cảm của quốc sư nóng đến mức run rẩy không ngừng, dục vọng cấp bách muốn phát tiết nhưng lại bị phật châu gắt gao buộc chặt, không cách nào giải phóng được.

 

Tĩnh Huyền vô cùng đáng thương mà nức nở cầu khẩn nam nhân yêu dấu, như muốn lấy lòng mà hôn lên đôi môi y, “Ha ah… Điện hạ… van cầu người, để cho Tĩnh Huyền bắn đi… van cầu người… “

 

“Muốn được giải thoát cũng rất đơn giản thôi, ngươi chỉ cần nói cho bổn thái tử, có phải ngươi thích ta hay không là được?”

 

Tình triều mãnh liệt nếu không phát tiết, dục vọng quá mức sẽ bạo phát khiến nam căn bị thương tổn!

 

Tĩnh Huyền cũng không kiềm chế được những ái ý đắm say, chỉ có thể nức nở nói ra những lời chôn giấu tự đáy lòng, “A a… thích… rất thích người! Điện hạ! Van cầu người cho Tĩnh Huyền bắn đi!”

 

Thái tử thấy quốc sư rơi lệ, không ngừng khóc kêu, hình ảnh ý loạn tình mê tuyệt mỹ, không khỏi cả người kích động như điên, vươn đầu lưỡi nóng như lửa đáp lại sự cầu khẩn của hắn, một tay gỡ xuống phật châu đang buộc chặt lấy ngọc hành….

 

A a…. bắn rồi….

 

Đôi mắt Tĩnh Huyền mở lớn, một cỗ dịch trắng nóng bỏng trong nháy mắt bắn đầy lên trúc liêm…

 

******

 

Mặt trời chói chang tỏa nắng.

 

Tiếng vó ngựa lộc cộc thổi tung bụi đất bên đường.

 

Quốc sư Tĩnh Huyền từ trong cõi xa xăm tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện mình đang ở trong xe ngựa.

 

Nghi hoặc xốc bố liêm nhìn ra bên ngoài, phát hiện xe ngựa đang đi trên đại đạo ra ngoại thành.

 

Kỳ quái, lúc mình còn thanh tỉnh không phải vẫn ở trong cung sao? Sao chỉ thoáng chốc đã ở trên xe ngựa rồi?

 

Nhìn trời một chút, có lẽ là sư phụ cùng sư bá đã mang mình lên xe ngựa.

 

Tĩnh Huyền nghĩ tới mới rồi còn đang nằm trong lòng ái nhân, hôm nay hai người đã phải xa cách nghìn trùng, không khỏi buồn bã đau lòng.

 

Thái tử điện hạ người… bây giờ hẳn là còn đang ở hoàng cung lo tuyển phi rồi…

 

Phật tổ phù hộ, hy vọng điện hạ có thể chọn được một vị thái tử phi thông minh hiền thục.

 

Có lẽ khi hắn từ Bảo Phật tự hồi cung, thái tử đã chuẩn bị đại hôn rồi.

 

Hoàng thượng nhất định sẽ yêu cầu quốc sư hắn lo cho nghi thức cầu phúc trong ngày đại hôn của thái tử.

 

Tĩnh Huyền thân là quốc sư, nhất định phải toàn tâm toàn ý mà vì thái tử và thái tử phi cầu phúc, khẩn cầu cho bọn họ được trăm năm hảo hợp, con cháu đầy đàn.

 

Sư tổ nói đúng, duyên tới duyên đi, không thể cưỡng cầu.

 

Có lẽ chính mình cùng Dật ca ca chỉ có tam thế tình duyên, kiếp này đã là hữu duyên vô phận.

 

Đã tự làm khổ mình rồi, lại còn muốn làm khổ người nữa sao?

 

Buông đi, Tĩnh Huyền, buông tay đi.

 

A Di Đà Phật!

 

Tĩnh Huyền cầm chuỗi phật châu trong tay, mặc niệm phật hiệu, nỗi thống khổ dần dần bị đè ép xuống đáy lòng, tinh thần cũng dần dần khôi phục lại sự minh mẫn, quanh thân pháp quang lưu chuyển như đã nhập vào cảnh giới vô biên.

 

Vân Không đạo sĩ cưỡi ngựa đi bên cạnh vốn có đạo hạnh cao thâm, tuy giờ đang là ban ngày, nhưng vẫn có thể nhìn thấy pháp quang hắt ra từ trong xe ngựa, không khỏi thở dài một tiếng, “ôi, si nhi, hy vọng ngươi thật sự có thể buông tay chấp niệm với cái tên tiểu tử ngốc kia. Đừng có vừa nhìn thấy y là cái gì cũng quên sạch hết!”

 

“Quên cái gì cơ?” Tiểu Tuyết Ly từ trong lòng Vân Không nhô đầu ra, giọng còn ngái ngủ hỏi.

 

“Tiểu trư lười biếng, tỉnh rồi sao?” Vân Không cười cười vuốt ve chiếc đầu nhỏ xinh mềm mại như nhung của hắn.

 

“Chúng ta đến đâu rồi?”

 

“Vừa mới ra khỏi thành.”

 

“Hả? Sao ta đã ngủ một giấc rồi mà vẫn chưa rời xa được kinh thành chứ?” Tuyết Ly dùng vẻ mặt cầu xin nói, “Sớm đã bảo ngươi đừng có cưỡi ngựa, chúng ta dùng pháp thuật không phải sẽ nhanh hơn sao?”

 

“Ngươi thì biết cái gì? Huyền nhi lúc này thân phận đâu còn như xưa, đã là quốc sư một nước rồi, chung quy không thể xuất đầu lộ diện được. Đây là ý tốt của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương mà.”

 

“Ý tốt cái gì? Đây quả thực là rước khổ vào người thôi!”

 

“Bổn đạo sĩ ôm ngươi mà còn kêu rước khổ à? Ngươi đúng là đồ tiểu bạch miêu không biết thế nào là cảm tạ.”

 

“Ngươi đâu có mềm mại như Hoàng hậu nương nương, toàn thân cứng như đá, một chút cũng không thoải mái, đương nhiên ta phải chịu khổ rồi!”

 

Y Tuyết thích nhất là cùng Vân Không đấu võ mồm, cho dù ngủ trong lòng hắn rất thoải mái, nhưng cũng tuyệt đối không nói cho hắn nghe.

 

“Hảo cho một tiểu bạch miêu vong ân phụ nghĩa nhà ngươi!”

 

Ngay lúc một người một ly lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, một con tuấn mã tung vó phi như bay tới, chỉ chớp mắt đã ở ngay trước mặt mọi người!

 

Người vừa ngồi trên lưng ngựa lập tức phi thân, thoáng cái đã nhảy lên xe ngựa, một tay xốc mạnh bố liêm….

 

Tĩnh Huyền vừa ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thấy một người như thần tiên xuất hiện trước mắt, ánh dương quang hắt lên tấm lưng y như tạo thành vô số quang hoa lấp lánh, khiến cho Tĩnh Huyền không khỏi nhìn đến ngây người…

 

“Điện hạ… “

 

“Ngươi là tên quốc sư to gan lớn mật!” Hoàng Phủ Dật nổi giận đùng đùng ngồi vào trong xe.

 

Bên trong xe ngựa, y dùng một tay ôm chặt lấy Tĩnh Huyền vào lòng, “Không có dụ lệnh của bổn thái tử mà ngươi dám một mình bỏ trốn!”

 

Cũng khó trách thái tử lửa giận ngập trời!

 

Nguyên lai sau khi hai người hoan ái, quốc sư cứ thế ngất đi. Thái tử ôm hắn quay về Tử Vân tự nghỉ tạm, còn mình thì đi gặp mặt phụ hoàng cùng mẫu hậu.

 

Không nghĩ tới khi y quay lại Tử Vân tự, chỉ thấy cảnh “vườn không nhà trống”, hại y gấp đến độ thiếu chút nữa đem tên Tiểu Tuyên tử chịu trách nhiệm trông coi giết ngay cho hả dạ!

 

“Nói! Tại sao đi không lời từ biệt?”

 

Tĩnh Huyền một chữ cũng không nói được nên lời, chỉ có thể si ngốc mà nhìn thái tử.

 

Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

 

Ngươi không phải… lẽ ra nên ở trong cung tuyển thái tử phi sao?

 

Tại sao lại tới…

 

“Điện hạ đuổi theo Tĩnh Huyền làm gì?’ Tĩnh Huyền cố gắng trấn tĩnh hỏi.

 

Hoàng Phủ Dật đang muốn trả lời, đột nhiên lại nghĩ, nếu như nói bổn thái tử không muốn rời xa ngươi, như vậy cái tên quốc sư đáng ghê tởm này không phải sẽ thị sủng mà kiêu hay sao (được sủng ái mà sinh kiêu ngạo), rồi sau này hắn lại thích đi thì đi nữa? Hừ! Không được!

 

Hoàng Phủ Dật cố nén nỗi lo lắng trong lòng, bất động thanh sắc nói, “Ai nói bổn thái tử là đuổi theo ngươi hả? Vốn là ý của phụ hoàng muốn bổn thái tử đi ra ngoài dân gian một chuyến, tiện thể dò xét dân tình. Cho nên bổn thái tử quyết định thuận đường đồng hành cùng ngươi.”

 

“Cái gì? Điện hạ muốn đồng hành cùng Tĩnh Huyền ư?” Tĩnh Huyền kinh hãi!

 

“Sao? Không muốn?”

 

“Ta… ta… “

 

Ta rõ ràng… rõ ràng đã buông tay, nhưng sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện?

 

Ngươi rõ ràng không thuộc về ta, nhưng sao lại không buông tha ta?

 

Oan gia, ngươi đúng là oan gia của ta mà!

 

Tĩnh Huyền rúc vào trong lòng thái tử, muôn vàn sầu khổ không nói được nên lời, rồi lại cảm nhận đươc dư vị ngọt ngào không sao hình dung nổi.

 

Trăm mối tơ vò vấn vít trong lòng, cuối cùng chỉ còn lại một niềm hy vọng nhỏ nhoi.

 

Hy vọng đời đời kiếp kiếp đều được nam nhân này gắt gao ôm vào trong ngực, yêu thương gắn bó mãi không rời…

Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.