“Xuân tâm nhộn nhạo?”
Phía sau, khi giọng nói trầm thấp mang theo từ tính truyền vào trong tai, cả người Ảnh Nhất cứng đờ, nhìn thấy Hôi Lang cúi đầu rũ xuống, đứng rất cung kính, không khỏi thầm mắng: Thật sự không phải là huynh đệ! Chủ tử tới cũng không nhắc nhở ta!
Sau đó xoay người, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của chủ tử, hắn kéo miệng cứng đờ, gọi một tiếng: “Chủ... chủ tử.”
“Gần đây trên mặt bổn quân đều viết xuân tâm nhộn nhạo sao?” Diêm Chủ liếc hắn, ánh mắt lạnh lẽo uy nghiêm dừng ở trên người Ảnh Nhất, khiến trong lòng hắn phát lạnh.
“Không... không phải.” Hắn cúi đầu xuống, một bộ dạng đáng tiếc.
“Bổn quân tựa hồ nghe thấy ngươi rất tò mò đối với nam nhân? Nếu như vậy, Hôi Lang, ném Ảnh Nhất đến Thanh Phong Lâu, để hắn quan sát ba ngày.” Nói xong, lập tức xoay người đi trở về.
“Chủ tử......”
Khuôn mặt Ảnh Nhất giống như khóc tang hướng về phía bóng dáng Diêm Chủ kêu lên: “Thuộc hạ không có hứng thú đối với nam nhân, cũng không hiếu kỳ, Thanh Phong Lâu, thuộc hạ không muốn đi......”
“Hắc hắc hắc, ngươi cũng đừng kêu nữa, lời chủ tử nói từ trước đến nay đều chưa từng thu hồi, đi thẳng một chút. Huynh đệ, ta sẽ tự mình tiễn ngươi một đoạn đường, ha ha ha!” Hôi Lang cười to vui sướng khi người gặp họa, vỗ vỗ bờ vai và lôi kéo hắn đi ra bên ngoài.
Ảnh Nhất trừng mắt nhìn Hôi Lang, cả giận nói: “Hôi Lang! Ngươi là có mục đích, đúng hay không?”
“Ta đã chớp mắt nhiều lần với ngươi, chính ngươi không nắm bắt được còn trách ai đây! Được được, chủ tử vẫn hậu đãi ngươi rất nhiều, lần trước ta bị ném tới Thanh Phong Lâu cũng chưa quan sát được, lúc này ngươi thì khác, hãy cẩn thận quan sát quan sát, sau này sẽ không cần phải hỏi lại vấn đề này nữa.”
Cứ như vậy, Hôi Lang vừa trở về không quá hai ngày, Ảnh Nhất đã bị đưa đến Thanh Phong Lâu......
Mà hết thảy này, đều không quan hệ gì với trong viện Phượng Cửu, hiện tại nàng ******** đang tràn ngập suy nghĩ chuẩn bị chạy trốn.
(*Note: ****** là của trong bản gốc)
Edit & Dịch: Emily Ton.
Vào buổi trưa ngày hôm sau, Hôi Lang đi tới sân Phượng Cửu, tiến lên gõ gõ: “Quỷ Y.”
Trong phòng, Phượng Cửu đi ra mở cửa, nhìn thấy là Hôi Lang, có chút kinh ngạc, hỏi: “Có việc gì?” Hôi Lang này, cư nhiên còn dám tới đây tìm nàng? Không sợ lại bị nàng châm cho hắn một cú nữa hay sao?
“Chủ tử nói ngươi đi qua cùng nhau dùng bữa.” Hắn nhìn khuôn mặt xanh đen trước mắt này, thật sự không hiểu được, vì sao chủ tử lại muốn gọi “hắn” đi qua cùng nhau ăn cơm?
Nghe được lời này, nàng ngượng ngùng cười: “Không cần không cần, ngươi hãy nói với hắn, ta đã ăn rồi.” Giọng nói rơi xuống, trực tiếp lui lại, đóng cửa phòng lại.
Thấy vậy, Hôi Lang nhíu nhíu mày, nhưng cũng không dám lôi kéo người đi qua, bởi vậy, quay lại bẩm báo với chủ tử hắn.
Trong chủ viện, sau khi nghe Hôi Lang bẩm báo xong, sắc mặt Diêm Chủ hơi trầm xuống: Nữ nhân này, đang trốn tránh hắn!
Nhìn thấy sắc mặt chủ tử không tốt lắm, Hôi Lang cũng không dám mở miệng, chỉ nghiêm chỉnh đứng thủ ở một bên.
Đúng lúc này, một người tu sĩ hắc y bước nhanh tiến vào từ bên ngoài, quỳ đầu gối hành lễ: “Thuộc hạ khấu kiến chủ tử!”
Diêm Chủ nhìn hắn một cái, hỏi: “Sao ngươi lại quay lại?”
“Chủ tử, thuộc hạ đã bắt được người, đang chờ chủ tử thẩm vấn.”
Nghe được lời này, ánh mắt thâm thuý của Diêm Chủ nhíu lại, lập tức đứng lên: “Dẫn đường!”
Mà Phượng Cửu sau khi nghe được tin tức vào lúc chạng vạng Diêm Chủ đã ra khỏi cửa. Sau khi lão Lâm kiểm kê dược liệu xong, nàng liền lấy cây sâm ngàn năm, trực tiếp thu vào trong không gian. Sau đó, nghênh ngang đi ra ngoài, đi vào trong trận pháp, yên lặng rời khỏi Diêm lâu......
Đêm đó, khi Diêm Chủ trở về, lão Lâm mang sắc mặt đại biến vội vàng tới báo: “Chủ tử, không xong! Quỷ Quỷ đã trộm nhân sâm ngàn năm chạy trốn!”