“Đã tỉnh.”
Nàng nói, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: “Lão vẫn luôn ở bên trong tự trách cứ bản thân, nói rằng lão không bảo vệ tốt ta.” Nàng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đi thôi! Vào xem lão, nhân tiện ta giới thiệu ngươi một chút.”
“Được.” Quan Tập Lẫm gật đầu, theo nàng đi về hướng trong phòng.
Vào phòng, chỉ thấy lão đang ngồi dựa ở đầu giường không biết đang suy nghĩ gì, thấy vậy, Phượng Cửu gọi một tiếng: “Gia gia.”
Lão gia tử phục hồi lại tinh thần, nhìn hai người đang bước vào, ánh mắt tự nhiên dừng ở trên người Quan Tập Lẫm, âm thầm đánh giá: “Phượng Nha đầu, hắn là......”
“Vãn bối Quan Tập Lẫm, gặp qua Phượng gia gia.” Quan Tập Lẫm tiến lên hành lễ, lộ ra một nụ cười nam tính sáng ngời.
“Gia gia, hắn là huynh trưởng khác họ mà ta mới nhận, ngày thường ta đều gọi hắn là ca ca.” Nàng tiến lên kéo hắn tay, nói: “Hắn đã giúp ta rất nhiều, là một người tốt.”
Lão gia tử gật gật đầu, nói với Quan Tập Lẫm: “Tiểu huynh đệ đã chiếu cố Phượng nha đầu của ta.”
“Phượng gia gia nghiêm trọng.” Quan Tập Lẫm có chút ngượng ngùng, hắn nơi nào giúp được Tiểu Cửu cái gì? Đều là Tiểu Cửu đã chiếu cố giúp hắn rất nhiều.
“Chủ tử.” Bên ngoài, Lãnh Sương gọi một tiếng.
“Tiến vào.” Trong phòng, Phượng Cửu gọi.
Lão gia tử nhìn về phía giọng nói, nhìn thấy nữ tử hắc y đang bưng đồ trong tay đi đến, liền âm thầm đánh giá một phen, không chờ lão nghĩ thêm, đã nghe Phượng nha đầu bên người lên tiếng.
“Gia gia, nàng gọi là Lãnh Sương, là tùy hầu của ta.”
Lão gia tử giật mình trong lòng, tùy hầu? Hơi thở cả người thiếu nữ hắc y rất là trầm ổn, tuổi không lớn nhưng tu vi lại tính là xuất sắc so với đồng lứa, còn có Quan Tập Lẫm kia cũng vậy, Phượng nha đầu làm thế nào có thể quen biết hai người này?
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không lập tức hỏi ra, mà chỉ quan sát bọn họ.
Phượng Cửu bưng cháo tiến lên, nói: “Gia gia, thân thể ngài đã bị ngộ độc còn đang suy yếu, không thể ăn đồ quá tốt, cho nên ta sai người nấu cháo loãng, ngài hãy ăn một chút đi!”
“Được.” Phượng lão gia tử gật đầu, tự mình bưng chén: “Gia gia tự mình làm được.”
Thấy thế, Quan Tập Lẫm liền nói: “Tiểu Cửu, chúng ta ra ngoài trước, ta đến phòng bếp nhìn xem Thanh nương sắc dược cho Phượng gia gia xong chưa, sau đó sẽ đưa lại đây.” Nói xong, đi ra ngoài cùng với Lãnh Sương, đóng cửa phòng lại.
Đợi bọn họ rời đi, Phượng lão gia tử lúc này mới hỏi: “Phượng nha đầu, ngươi làm thế nào mà quen biết bọn họ?”
“Đó là một câu chuyện rất dài, ta sẽ chọn những điểm quan trọng nói với gia gia!” Nàng cười cười, vừa nhìn lão ăn cháo, vừa nói qua quá trình bọn họ quen biết một chút. Tuy nhiên, nàng không nhắc tới chuyện nàng đã độc chiến với bầy sói để cứu Quan Tập Lẫm.
Sau khi nàng kết thúc sự tình, liền thấy lão gật gật đầu, nói rằng chờ thân thể lão khôi phục nhất định sẽ đến cảm ơn hắn đúng cách. Nàng chỉ cười nói, nếu như đã là người trong nhà thì không cần phải cảm tạ nhau, lão mới từ bỏ.
Cuối cùng, nàng để lão uống thuốc và ngủ một lúc, chỉ là, vì dư độc trong cơ thể lão vẫn chưa thanh trừ hết, hơn nữa còn có một ít dược tác hưng phấn ở trong máu, giấc ngủ có chút không yên ổn lắm, nàng đành phải dùng ngân châm đâm vào huyệt của lão, mới khiến lão có thể ngủ một giấc ngon lành.
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Chạng vạng, Quan Tập Lẫm đi vào trong viện.
“Tiểu Cửu, gia gia ngươi tỉnh chưa?”
“Đã ngủ say sau khi uống thuốc, sao vậy?” Nàng nhìn thấy trên mặt Quan Tập Lẫm mang theo vài phần ngưng trọng, có chút nghi hoặc.
“Có người theo dõi chúng ta.” Hắn khẽ cau mày: “Nhưng vẫn chưa biết là người nào.”
“Ân? Tại sao vậy?”
Nàng nhấc chân mày, có chút kinh ngạc, có vẻ như gần đây bọn họ cũng không trêu chọc đến người nào!