Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 637: Chương 637: Chỉ tuyển một người




Cuối cùng, viện phó chỉ nhìn hắn gật đầu khích lệ nói: “Tại học viện cố gắng tu luyện võ kỹ có thể trổ hết tài năng trong nhiều người như vậy sẽ chứng minh được ngươi rất xuất sắc.”

Vừa dứt lời hắn lại nói: “Lát nữa ngươi đến huyền viện báo cáo, tìm Hà đạo sư là được bảo hắn sắp xếp cho ngươi, ngoài ra nếu đệ đệ Phượng Cửu của ngươi tới tìm ngươi thì nhớ thông báo với lão phu.”

“Vâng.” Quan Tập Lẫm đáp lời thấy băng bó xong rồi hành lễ lui ra ngoài đến huyền viện báo cáo.

Sáng sớm hôm sau, Phượng Cửu thu dọn rất sớm tùy tiện ăn một ít thứ rồi đến đan viện báo cáo.

Hôm nay là ngày tập trung học sinh mới của đan viện trong lòng nàng tràn ngập mong đợi. Đan đạo với nàng tuy đã có sự mài dũa nhưng không có người chỉ dẫn tự mình mày mò thì thật lãng phí công sức, nếu có người chỉ dẫn có lẽ trên phương diện đan đạo nàng sẽ tiến bộ càng nhanh.

Nàng ôm lòng tràn đầy mong đợi đến đan viện, khoảng nửa canh giờ sau tới đan viện lại thấy xung quanh trống không không thấy một bóng người, nàng nghĩ là do mình đến sớm vì vậy cứ ở trong đan viện đi đi lại lại, nhìn từng lò luyện đan được đặt trong các phòng luyện đan trong đan viện.

“Sao lại loạn như thế này? Kỳ lạ, những phòng luyện đan này giống như lâu không có người ở vậy.” Nàng lẩm bẩm sau khi vòng qua mấy phòng luyện đan cuối cùng trở lại phía trước chờ ở đấy.

Lại qua nửa canh giờ, đan viện trống không vẫn chỉ có một mình nàng đứng đó, một làn gió thổi đến, lá cây đại thụ rơi phất phơ có vài phần cảm giác tiêu điều...

Lại qua nửa canh giờ nữa, nàng tìm một nơi để ngồi xuống, nét mặt cổ quái, lâu như vậy mà cũng chỉ có mình nàng đến? Không đúng cho lắm?

Đang nghĩ ngợi bỗng nghe có giọng nói truyền tới, nàng vội vã theo âm thanh kia nhìn lại thì thấy hai vị đạo sư hôm qua khảo hạch nàng vừa trò chuyện vừa bước tới.

Khi hai người nhìn thấy thiếu niên áo đen đang ngồi ngơ ngác trong viện lập tức im lặng thần sắc hơi ngạc nhiên giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó, một người vội gọi: “Phượng Cửu? Ngươi đợi ở đây bao lâu rồi?”

Đứa trẻ này, sao lại đơn độc một mình đợi ở đây cơ chứ? Nhìn thấy trong đan viện rộng lớn này mà hắn ngơ ngác ngồi một mình ở đó. Ôi! Đã nói đứa trẻ này rất đơn thuần, không đợi được người cũng không đi tìm Tôn nghi trượng hỏi xem, cũng trách bọn họ, hôm qua không nói rõ với hắn.

“Đạo sư, hai người tới rồi?”

Phượng Cửu nhìn thấy hai người vội vàng đứng lên bước qua đó, đến trước mặt hai người lộ ra ý cười: “Tôn nghi trượng nói hôm nay là ngày tập trung học sinh mới của đan viện nên qua đây sớm chút có điều đợi rất lâu rồi mà cũng không thấy người nào cả, bây giờ tốt rồi cuối cùng hai vị đạo sư cũng tới rồi.”

Nghe thấy lời này hai người nhìn nhau ngượng ngùng nở nụ cười, hai người họ đến đây không phải vì nhớ hôm nay là ngày tập trung học sinh mới mà là bởi vì họ tới đây vừa hay có chút chuyện, chỉ là có là như vậy họ cũng không nói thẳng ra.

Vì vậy một người ho nhẹ một tiếng, nói: “Như vậy à! Vậy được, hôm nay chúng ta nói với ngươi những bước luyện đan cơ bản.”

“Đạo sư, không cần đợi những người khác sao?” Nàng tốt bụng hỏi.

“Haha, không cần không cần.” Đạo sư khác xua xua tay lộ ra nụ cười hòa ái thân thiết: “Năm nay đan viện chỉ chiêu sinh một học sinh là ngươi.”

Nghe thấy lời này Phượng Cửu kinh ngạc chớp mắt chỉ vào mũi mình hỏi: “Chỉ, chỉ chiêu một mình ta?” Không phải chứ? Ba năm chiêu sinh một lần, mà chỉ tuyển một mình nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.