Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 338: Chương 338: Chuyện của ta không cần ngươi xen vào




Ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đều đổ dồn lên người Quan Tập Lẫm, đoán già đoán non, Quỷ Y này là luyện dược sư, hắn gửi quà mừng đến có lẽ nào là dược tễ không?

Nhưng rõ ràng Quan Tập Lẫm không muốn để cho mọi người biết nên sau khi ra lệnh cho người nhận quà xong, hắn cũng chỉ chào hỏi rồi mời hai vị khách lớn tuổi vào trong ngồi, sau đó tự tay rót rượu kính hai người họ, dù gì thì hai người này cũng là nhân vật không thường xuyên xuất hiện ở chợ đen, nếu như không phải hai người họ có quan hệ với Quỷ Y thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy hai người họ, chứ nói gì đến việc hai người họ đích thân đến đây thế này.

Cùng với lời mời của hắn, mọi người lại vui vẻ uống rượu tiếp, chỉ là trong lòng mọi người cũng có một cách nhìn khác đối với Quan gia mới nổi lên này, càng cảm thấy hôm nay đến đây là việc làm đúng đắn.

Những người có quan hệ với Quỷ Y, nếu như bọn họ có thể kết bạn được với những người ấy thì chắc chắn sẽ không bao giờ phải chịu thiệt.

Trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều nghĩ cách để làm thân với Quan Tập Lẫm, cũng có người quay sang bên Phượng Cửu để nghe ngóng về tình trạng của Phương Tiêu, Mộ Dung Dật Hiên ngồi cùng bàn với nàng lúc nào cũng quay sang nhìn nàng, muốn tìm cơ hội để nói chuyện với nàng.

Đến giữa bữa tiệc, Phượng Cửu đứng lên ra ngoài đi vệ sinh thì Mộ Dung Dật Hiên cũng đứng lên đi ra cùng nàng...

Lúc Phượng Cửu trở lại thì thấy Mộ Dung Dật Hiên ngồi như tượng ở trong đình. Thấy vậy, nàng chỉ nhìn lướt qua hắn một cái rồi đi thẳng vào bên trong, nhưng mới đi được vài bước thì đã bị hắn cản lại.

“Có chuyện gì?” Nàng hơi nhăn mày lại, nhìn hắn đang đứng cản ở phía trước.

“Thanh Ca, cha ta đã chỉ định hôn sự kia cho nàng, nàng biết rồi chứ?” Ánh mắt Mộ Dung Dật Hiên nhìn thẳng vào dung mạo tuyệt trần của nàng, khuôn mặt vẫn vậy nhưng khí chất không giống như ngày xưa nữa.

“Hôn sự?”

Nàng cười nói: “Ta đồng ý rồi sao?”

Nghe vậy, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn: “Chuyện này ta sẽ cố gắng hết sức để khuyên phụ vương ta thu hồi mệnh lệnh, nàng cũng không cần lo lắng quá!”

Theo hắn thấy thì câu nói này của nàng chính là không đồng ý, nhưng nếu phụ vương hắn không chịu thu lại mệnh lệnh thì chỉ sợ là hôn sự này nàng không gả đi không được, dù gì thì Thanh Đằng quốc này cũng là quốc gia cấp sáu, lớn hơn nhiều so với Diêu Nhật của bọn họ.

Trong thế giới này, bất luận là sinh ra ở đâu, chỉ cần có sức mạnh là có thể đại diện cho tất cả. Giống như nàng vậy, nếu như sau lưng không phải có Phượng phủ chống lưng thì với dung mạo của nàng chắc chắn sẽ không được sống tự do tự tại như vậy.

Phượng Cửu cười nhẹ, lạnh lùng nói: “Chuyện của ta không cần ngươi xen vào!”

Nàng bước về phía trước, lúc đi qua người hắn thì chân bỗng dừng lại nói: “Còn chuyện hôn sự của ta, ngoài ta ra thì không có ai có thể thay ta làm chủ!”

Mộ Dung Dật Hiên hơi sững người, hắn nghiêng đầu sang nhìn thì chỉ thấy bóng dáng màu trắng kia đã đi vào bên trong rồi.

Bước chân của nàng thong dong là vậy, tao nhã là vậy, giống như trong mắt hoàn toàn không màng đến chuyện này...

Nhìn cả người nàng toát ra vẻ tự tin và ung dung, hắn bỗng cảm thấy mình có chút lạc lõng, không biết từ bao giờ mà trong kí ức của hắn, hình bóng dịu dàng ấy đã không còn tồn tại nữa, mà nàng bỗng nhiên trở nên xa lạ, dường như giữa nàng và hắn không thể nào quay trở lại như lúc trước được, cũng không thể bước tiếp cùng nhau, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa...

“Thanh Ca, ta phải làm gì cho nàng đây?”

Giọng hắn nhỏ dần, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ lẫn bất lực, muốn buông tay nhưng lại không thể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.