Khi 16 người vừa nghe được, lập tức phi thân bay ra, đi về hướng phía sau bọn họ.
Thấy vậy, Diêm Chủ đứng lên, khi đang muốn đi theo hướng phía sau, bước chân đột nhiên dừng lại, sờ sờ cằm, sau đó, từ trong không gian lấy ra một chiếc mặt nạ màu bạc và mang lên mặt, lúc này mới cất bước đi về phía sau.
Khi hắn đi vào phía sau, chỉ thấy phía tên nóc nhà có một thân ảnh màu đỏ giống như quỷ mị đang quanh co cùng với thủ hạ của hắn, tốc độ tránh lui của cuộc trốn chạy, cùng với những màn công kích tàn nhẫn, khiến ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích.
Ban đầu khi ở trên đỉnh núi, “hắn” (Phượng Cửu) bị đánh từ phía sau mà chưa có chuẩn bị, hiện tại “hắn” lại ở dưới tình huống đề phòng, thủ hạ của hắn (Diêm chủ) là hai gã tu sĩ Trúc Cơ cũng không cách nào bắt được “hắn”, không thể không nói, “hắn” lại một lần khiến hắn lau mắt mà nhìn.
Chỉ tiếc, đã rơi xuống trong tay hắn, muốn chạy trốn, là không có khả năng.
“Tê!”
Một người hắc y nhân tu vi Trúc Cơ bị Phượng Cửu đá trúng một chân, toàn bộ thân mình ngã xuống lui về phía sau vài bước, xoa xoa ôm ngực bị đá đau, thấp giọng mắng.
“Dựa vào! Tiểu tử ngươi ăn cái gì lớn lên? Sức của đôi bàn chân lại lớn như vậy?”
Phượng Cửu thu chân chém ra một quyền đánh về phía một tên hắc y nhân Trúc Cơ tới gần, cười lạnh: “Đương nhiên là ăn sữa mẹ lớn lên!”
Nghe được lời này, khóe miệng Diêm Chủ đang khoanh tay đứng ở phía dưới gợi lên một độ cong không dễ phát hiện, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên người hồng y, phân phó: “Bắt lấy người.”
“Vâng!”
Tu sĩ Kim Đan Kỳ một bên lập tức lên tiếng, hai người trong đó phi thân ra, uy áp cường đại bao phủ xuống, vừa ra tay, lập tức đã bắt được Phượng Cửu.
“Dựa vào! Không những lấy nhiều khi ít, còn ỷ mạnh hiếp yếu! Tê! Đừng xoắn tay a! Tay của ta a!”
Nàng đau đớn hô lên, tức giận đến nỗi trừng nổi mắt lên. Đây là thực lực khác biệt, thế giới của cường giả vi tôn.
Thậm chí thực lực của nàng ở quốc gia đẳng cấp 9 như Diệu Nhật Quốc, có thể xưng là số một số hai, nhưng tới quốc gia trung đẳng đẳng cấp 6, đối mặt với những cường giả tu tiên, căn bản vẫn là không đỡ nổi một kích.
Đối mặt cường địch như vậy, nàng vốn cũng biết là trốn không thoát, chỉ là vẫn muốn thử xem, quả nhiên, thử một lần liền nhận hậu quả chính là đôi tay bị xoắn.
Tê! Nàng thường tới lui vặn tay người khác cũng không cảm thấy đau, vì sao chính mình bị người xoắn tay, đều cảm giác gân cốt dường như đã sai vị trí?
“Chủ tử, đã bắt người trở lại.” Hai gã tu sĩ Kim Đan áp người đến trước mặt Diêm Chủ.
Phượng Cửu vừa nhấc đầu, lúc này mới nhìn thấy nam tử mặc một chiếc áo vân bào màu đen đang khoanh tay đứng ở trước mặt nàng. Tuy rằng nửa khuôn mặt đối phương bị che bởi chiếc mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra cái mũi và môi mỏng gợi cảm bên dưới cùng với chiếc cằm cứng lạnh. Nhưng thân thể thon dài rắn chắc, thân hình to lớn thẳng tắp, cùng với khí độ ở trên người hắn, vẫn khiến ánh mắt nàng sáng lên.
Ngay lập tức, nàng đã hành động giống như kẻ ăn chơi trác táng khi huýt sáo và khen: “Thật là một mỹ nam gợi cảm mê người a!”
Nhìn thấy “hắn” lại mang dáng vẻ lưu manh làm trò trước mặt mọi người chơi đùa trắng trợn chủ tử bọn họ, 16 tên tu sĩ hắc y rất ngạc nhiên, nhanh chóng liếc mắt nhìn chủ tử một cái, vội vàng cúi đầu dấu đi khóe miệng không ngăn nổi ý cười tràn ra bên ngoài.
Mỹ nam gợi cảm mê người? Là đang nói chủ tử bọn họ?
Thiếu niên này đại khái là không muốn sống nữa.
Diêm Chủ sau khi nghe những lời Phượng Cửu nói, nhíu mày lại, khóe miệng gợi lên một độ cong tà tứ.
“Gợi cảm? Mê người? Có lẽ, bổn quân có thể xem đây là một lời ca ngợi.”
Chỉ là, giọng nói trầm thấp mang theo sự lười biếng, dù nghe như thế nào, đều phảng phất ẩn chứa một sự nguy hiểm trí mạng.
Tán dương, ca ngợi?
Mười sáu tên hắc y nhân nhìn nhau, da căng thẳng, đầu rũ xuống càng thấp.