Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 585: Chương 585: Có chút quen mắt




“Những người tu tiên chúng ta, tu luyện là việc lớn hàng đầu, chỉ có thực lực càng mạnh thọ nguyên mới càng cao, các con không được lười biếng, nhất định phải chăm chỉ tu luyện biết chưa?”

“Được rồi được rồi, đừng có vừa mới quay về lại lẩm bẩm chuyện này.” Lão thái gia ngồi bên cạnh tức giận nói, cười haha rồi nói đại tôn tử: “Từ từ tu luyện, không cần vội, hôm nay chúng ta không nói chuyện này nữa.”

Ông vừa nói xong nhìn sang con trai bên cạnh, hỏi: “Chúng ta vừa vào thành đã nghe nói lần đem sính lễ này rất hùng hùng dũng dũng, họ đâu? Còn ở trong phủ chứ?”

Lâm Bác Hằng vừa nghe phụ thân hỏi vội lập tức đáp: “Đã quay về rồi, vừa mới đi không lâu ạ.” Nói rồi đưa danh sách sính lễ ra trước mặt: “Đây là danh sách sính lễ, mong phụ mẫu xem.”

Lão thái gia nhận lấy rồi nhìn một lúc, lúc nhìn thấy dược tễ quý báu ở cuối cùng, vuốt vuốt râu: “Bọn họ cũng chỉ là một nước cửu đẳng nho nhỏ, lấy đâu ra dược tễ quý báu?”

Phải biết rằng thứ này những gia tộc lớn như họ muốn tìm ra mấy lọ rất khó, bọn họ lại có thể một lần đưa ra một trăm lọ? Dược tễ thông thường ư? Nhưng nếu chỉ là dược tễ thông thường cũng không thể làm sính lễ được.

“Chỉ mới thu nhận thôi, một trăm lọ dược tễ trong danh sách con chưa hề mở ra xem.”

“Vậy thì mang cho dược tễ công nghiệm chứng đi!” Tố Tích cười bước vào, đến bên cạnh mẫu thân khoác lấy tay bà: “Phụ thân, mẫu thân, hai người về rồi ạ.”

“Tố Tích nha đầu, con còn dám nói!” Lão thái gia trừng hai mắt: “Con nói xem con làm ra chuyện gì rồi? Sao lại có thể phái người bắt cóc Tam Nguyên về? Chuyện này thật là hoang đường!”

“Được rồi, ông nói nó làm cái gì?” Lão phu nhân thấy không vui, trừng mắt với lão thái gia, vỗ vỗ vào tay Tố Tích cười nói: “Con đừng nghe cha con, lão già kia rất cổ hũ, con làm tốt lắm, nên làm như thế.”

Nghe thấy lời này, lão tộc và các con trai ở dưới cúi đầu hoặc là nhìn về hướng khác, có người nhịn không được mà cười lộ cả ra.

Lão thái gia vuốt râu trợn mắt nhìn chằm chằm, cứ động đậy miệng, nhưng lại không nói gì, chỉ hừ một tiếng.

“Muội muội, muội thấy phụ thân mẫu thân sao lại không nhìn thấy tam ca ta chứ?” Một nam nhân trung niên đang ngồi bên cạnh chọc ghẹo cười nói. “Tam ca vừa nghe muội phải xuất giá, bảo tẩu tẩu muội chuẩn bị một phần hồi môn, muội lại không bày tỏ một chút gì đó ư?”

Nghe vậy, nàng khẽ cười nói: “Tam ca, muội vừa nghe mọi người cùng về liền xuống nhà bếp bảo bọn họ làm những món mọi người thích ăn nhất, bằng không muội cũng không chờ tới bây giờ mới tới đâu.”

“Hahaha, ta biết tiểu muội có tâm với chúng ta nhất, chúng ta à, trên đường cũng có nói, lần này trở về đến ngày muội xuất giá, đúng rồi, đến lúc đó Tam Nguyên đến Tam Giang thành rước dâu hay thế nào? Những chuyện này đã an bài tốt cả rồi chứ?” Vị huynh trưởng thứ hai của Tố Tích hỏi, ánh mắt lộ vẻ ý cười nhìn muội muội mình.

“Đại ca đều an bài cả rồi.” Nàng ngượng ngùng cười, có một chút thẹn thùng của một như nữ sắp được gả đi.

“Tố Tích nha đầu, đi, cùng mẹ đến phòng con, để bọn họ ở đây nói chuyện.” Lão phu nhân giơ tay ý bảo đỡ bà đứng lên.

Tố Tích nói một tiếng cùng mọi người rồi cùng mẫu thân đi trước.

Đợi bọn họ đi rồi, mọi người tụ tập lại tâm tình cười đùa, lão thái gia giao phó: “Lão đại, con sai người mang chiếc rương đựng một trăm lọ dược tễ đó qua đây.”

“Vâng.” Lâm Bác Hằng đáp lời, tự mình bước đi, dẫn người đem rương đến, cẩn thận đặt trong đại sảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.