Mọi người xung quanh giật mình chỉ nghe thấy một tiếng bịch trên mặt đất, lúc người phụ nữ mập mạp kia nhằm vào bụng tên đàn ông cao gầy kia ngồi xuống thì cảm nhận được mặt đất hơi bị chấn động một lát.
“Phụt!”
Gã đàn ông cao gầy kia không kêu ra tiếng kêu thảm thiết là bởi vì hắn đến kêu cũng không phát ra tiếng được, lúc bị người phụ nữ béo mập kia ngồi lên bụng thì miệng hắn sùi bọt mép ra, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, đến nữa tiếng kêu cũng không phát ra được.
Hắn cùng lắm cũng chỉ tầm bốn mươi năm cân nhưng người phụ nữ mập mạp tầm ba mươi mấy tuổi kia lại dường như nặng cả trăm cân, với trọng lượng này mà đè xuống thì cũng đủ để người ta phải sống dở chết dở, huống hồ lại còn bị ngồi lên như vậy, sùi bọt mép ra thôi thì cũng xem là nhẹ rồi!
Diệp Tinh đứng cách đó không xa khẽ há miệng, vẻ mặt kinh ngạc lẫn giật mình, vội vàng đi đến bên cạnh Phượng Cửu, nàng cũng vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Thế nào? Muội xử lý người đến bản thân cũng không cần ra tay, trút giận được rồi nhưng vẫn còn nhẹ cho hắn quá!”
Ánh mắt Phượng Cửu hiện lên nụ cười, khẽ hất cằm lên, dung nhan tuấn tú cộng với thần thái tỏa ra chói lòa mà phấn khởi khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy vô cùng chói lọi, cuốn hút mê người, khiến cho không ít các cô nương đang độ tuổi xuân ở xung quanh cũng phải ngắm nhìn nàng mãi không thôi.
“Ngừng!”
Một âm thanh binh khí lạnh lẽo bỗng nhiên vang đến, âm thanh này không phải đột nhiên xuất hiện trên đường phố náo nhiệt, thậm chí có thể nói luồng khí ác liệt này dường như lại bị âm thanh ồn ào náo động trên đường phố che khuất mất.
Diệp Tinh nghe Phượng Cửu nói vậy nên không tự chủ được mà để lộ ra nụ cười trên mặt, tâm trạng vốn đang không vui nhưng cũng vì nhìn thấy gã đàn ông cao gầy kia bị dậy dỗ một trận nên cũng vui hẳn lên, đang định nói gì đó thì lại nhìn thấy vẻ mặt đắc ý lúc nãy của Phượng Cửu bỗng nhiên trở nên biến sắc, không đợi nàng hỏi, không đợi nàng phản ứng kịp thì cả người trong chớp mắt đã bị nàng ôm lấy rồi đi về phía bên trái rời khỏi đây.
“Dừng! Bịch!”
Luồng khí ác liệt kia xoẹt qua một tiếng, một tiếng bịch phát ra ở cột trụ chính của một cửa tiệm phía sau Phượng Cửu,. Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Tinh cũng thay đổi, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Âm thanh kia thậm chí nàng còn chẳng nghe thấy cũng chẳng cảm nhận được, vừa nãy nếu không phải là Phượng Cửu dẫn nàng tránh đi thì cây binh khí lạnh kia chắc chắn sẽ cắm vào người của Phượng Cửu.
Nụ cười trên mặt thu lại, khuôn mặt lạnh lùng, trong ánh mắt Phượng Cửu hiện lên vẻ sợ hãi, nàng nhìn lên cây ám tiễn cắm trên cột nhà một cái rồi nhìn Diệp Thanh nói: “Người ta là nhằm vào muội nên tỷ hãy về học viện trước đi!”
Trong lòng nàng đang thầm nghĩ: Là ai? Là ai lại dám động thủ với nàng? Mũi ám tiễn kia chỉ là muốn thử xem phản ứng của nàng thế nào chứ không phải là muốn lấy mạng nàng, bởi vì nàng có thể khẳng định được rằng, thực lực người bắn mũi tên kia ra ít nhất thì cũng phải là tu sĩ Kim Đan, nhưng lực của ám tiễn kia bắn ra lại chỉ có ba phần.
Đúng lúc này có mười hai tên mặc hắc y từ chỗ tối vụt qua, trong đó có tám tên trong tay cầm trường kiếm, sắc bén khiếp người, sát khí tỏa ra xung quanh, ánh mắt sắc bén mà âm u lạnh lẽo từng người một nhìn chằm chằm về phía Phượng Cửu mặc y phục màu đỏ.
Bọn họ vừa xuất hiện thì sát khí mạnh mẽ khiếp người cũng tràn đầy trên đường phố, sự uy hiếp mạnh mẽ trong chớp mắt khiến cho không khí cô đọng, luồng khí của kẻ mạnh đến thời này giống như sự uy hiếp sự chết chóc bao phủ, khiến cho mọi người sợ đến mức bỏ chạy toán loạn, thất thanh mà gào thét tìm nơi an toàn mà trốn đi.
“Tám tên tu sĩ Kim Đan, bốn tên mạnh của Nguyên Anh, khí thế thật mạnh bạo!” Nàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mười hai tên kia, đồng thời đẩy Diệp Tinh ở bên cạnh đang sợ hãi đến sững người lùi về phía sau.
“Đi mau!” Nàng khẽ giọng quát, nếu như biết ra ngoài sẽ gặp phải mai phục thế này thì nàng nhất định sẽ không dẫn theo Diệp Tinh đi cùng.
“Phượng... Phượng Cửu...” Dưới sự uy hiếp mạnh mẽ kia, hai chân Diệp Tinh mềm nhũn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.