Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 707: Chương 707: Hắn biết y thuật




Động phủ ở những Đan viện này có kết giới bảo vệ không tệ, nhưng kết giới này cũng không mạnh đến như vậy! Mà ngay cả ông một gã đạo sư Kim Đan kỳ cũng không mở được kết giới ở đây, chuyện này khiến cho ông có bao nhiêu buồn bực?

Ngoại trừ hai người học sinh đi theo, ngoài ra có một số học sinh có thiên phú trong Linh viện cũng đi theo, lúc nhìn thấy ngay cả Lữ đạo sư đánh liền mấy kích cũng không phá nổi kết giới kia, ánh mắt của từng người một không khỏi choáng váng.

Phượng Cửu này lại có bản lĩnh tăng mạnh kết giới đến trình độ như vậy? Ngay cả Lữ đạo sư nhiều đan kỳ cũng không mở được? Nhìn thấy kết giới gần như vân phong bất động, khóe miệng bọn họ giật giật, cũng muốn hỏi một tiếng: Đây rốt cuộc là đề phòng cướp? Hay là đề phòng bị ám sát?

Thật ra, Phượng Cửu cũng không muốn phòng bị gì, tăng mạnh kết giới cũng chỉ là vì sợ nàng luyện đan động tĩnh quá lớn bị truyền ra ngoài, còn về kết giới cách âm, đó cũng chỉ là vì nàng muốn ngủ ngon giấc không muốn bị quấy rầy, ai ngờ được mới sáng sớm những người này lại tới tìm nàng?

“Oanh! Rầm rầm rầm!”

Tiếng đánh ầm ầm thỉnh thoảng truyền đến, mấy học sinh ở xung quanh nhìn thấy Lữ đạo sư chảy mồ hôi đầm đìa không ngừng thở dốc, không khỏi nhìn nhau, một người trong đó đi lên phía trước, cẩn thận đề nghị.

“Lữ, Lữ đạo sư?”

Kết giới mở không được, mặt mũi đen thui, lại nghĩ tới tính mạng của Lô đạo sư đang bị đe dọa, lập tức khiến cho tính tình của ông cũng nóng giận lên, nhìn thấy tên học sinh kia tiến lên, lập tức liền tức giận mắng: “Làm cái gì!”

Tên học sinh kia bị mắng liền rụt bả vai nói: “Lữ đạo sư, nếu không, chúng ta đi mời viện trưởng qua đây?”

Sắc mặt của Lữ đạo sư đỏ lên, một bụng nghẹn khuất trừng mắt nhìn động phủ không có một chút động tĩnh, ống phất tay áo nói: “Ta tự đi!” Vừa nói xong, ông nhanh chóng đi về phía giáo đạo xử, không dám có một chút trì hoãn.

Quan Tập Lẫm đưa gấu đen lớn và lão Bạch tới ngồi dưới tàng cây cách đó không xa, liếc mắt nhìn bóng lưng của đạo sư kia rời đi, đôi mắt khẽ động, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lữ đạo sư vội vã trở lại giáo đạo xử, tìm được viện trưởng sắc mặt đỏ lên: “Viện trưởng, hỗn tiểu tử kia ngủ một giấc không chỉ bày ra kết giới cách âm, còn tăng cường kết giới ở động phủ, ta, ta không phá được kết giới của hắn.”

Nghe vậy, viện trưởng hơi ngạc nhiên: “Hắn tăng cường kết giới? Hơn nữa ngay cả ngươi cũng không phá được?”

Trong lòng ông khiếp sợ, một người học sinh mà thôi, sao có thể làm được như vậy? Phải biết rằng, Lữ đạo sư là tu sĩ Kim Đan kỳ, mà ngay cả kết giới của một học sinh cũng không phá được, chuyện này...

“Ta đi xem một chút! Ngươi coi chừng ở đây.” Viện trưởng giao phó, liền dưới sự hướng dẫn của học sinh, đi tới động phủ của Phượng Cửu.

Khi ông đi tới động phủ, ánh mắt lướt qua không ít học sinh của Linh viện và Huyền viện bao vây ở xung quanh, lại nhìn về phía gấu đen lớn và con ngựa kỳ lạ ở dưới cây, đây chính là sủng thú của Phượng Cửu?

Nhìn con ngựa kỳ lạ kia, chợt thấy không biết làm sao con ngựa kỳ quái kia lại nhìn ông nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng ngựa.

Ánh mắt cơ trí của ông khẽ động, sau khi liếc mắt nhìn con ngựa kỳ quái, ánh mắt vừa chuyển, nhìn về học sinh đang mặc quần áo của Huyền viện, ông cũng không đi phá kết giới trong động phủ trước, mà là cất bước đi về phía hắn.

“Ngươi chính là Quan Tập Lẫm, huynh trưởng của Phượng Cửu.” Viện trưởng mở lời, giọng nói mang theo ý khẳng định, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Quan Tập Lẫm nhìn viện trưởng, đứng lên cung kính thi lễ: “Quan Tập Lẫm bái kiến viện trưởng.”

“Ngươi đã là đại ca của Phượng Cửu, nên biết, hắn có biết y thuật hay không?” Viện trưởng nhìn hắn hỏi.

Nghe nói như thế, đôi mắt của Quan Tập Lẫm khẽ động, lẳng lặng nhìn viện trưởng ở trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.