Hắc đồng vừa chuyển, thấy vài tên thuộc hạ tu sĩ Kim Đan chung quanh cũng kinh ngạc nhìn xem hắn, hắn nhăn mày lại, quét mắt liếc bọn họ một cái: “Sững sờ ở nơi đó làm gì? Đều không có việc gì làm? Lui ra!”
“Vâng!”
Vài tên tu sĩ Kim Đan vội vàng đáp lời, đồng thời lui ra, lại thoáng nhìn qua thiếu niên hồng y. Thật sự là nhìn không ra, thiếu niên này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt? Sao có thể khiến cho chủ tử bọn họ nói chuyện ôn tồn như vậy?
Phượng Cửu sau khi nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn nữa mà tự mình cố gắng ăn điểm tâm. Lần này ăn tương đối chậm hơn. Hơn nữa, trong đôi mát hạ liễm xẹt qua một tia nghi hoặc: Vì sao giọng nói kia càng nghe càng quen thuộc?
Nàng rốt cuộc đã nghe qua giọng nói của người này ở đâu?
Đến lúc trời chạng vạng, phi thuyền dừng lại ở một chỗ trên đất bằng. Sau khi Diêm Chủ đi xuống phi thuyền, nàng cũng theo sát đi xuống phía sau. Chẳng qua, rất nhanh, đôi mắt đã bị người dùng một miếng vải đen che khuất.
Vẫn luôn được bọn họ mang đi theo, chỉ biết là sau khi rẽ đông rẽ tây rồi đi một chặng đường thật dài, bên tai nghe một số người cung kính gọi “cung nghênh Diêm Chủ” hồi lâu.
“Dẫn hắn đi đổi quần áo, sau đó đưa hắn đến dược lâu.”
Bên tai vừa truyền đến giọng nói của Diêm Chủ, nàng đã bị người mang đi, sau đó đi vào một gian phòng, một người tu sĩ cởi bỏ miếng vải đen che mắt của nàng, đồng thời ném một bộ quần áo màu xám lại đây.
“Nhanh chóng thay đồ rồi đi theo ta!”
Nhìn thấy tu sĩ kia vẫn đứng ở trong phòng và nhìn chằm chằm vào nàng như vậy, nàng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đi ra ngoài! Sao lại nhìn chằm chằm ta thay quần áo?”
“Đều là đàn ông thì có cái gì không thể xem? Nhanh lên, đừng dong dài!” Đó là một người tu sĩ tu vi Kim Đan, là một người nam tử khoảng 20 mươi, cũng là một trong 16 người cùng nhau đi theo một chuyến trở về, tên gọi là Hôi Lang (灰狼).
“Ta không có thói quen bị người nhìn chằm chằm.” Nàng cau mày nói.
“Tiểu tử ngươi thật là phiền toái! Nếu không đổi thì ta sẽ giúp ngươi thay đổi?” Nói, hắn thật đúng là đi nhanh đến gần, làm bộ muốn cởi quần áo “hắn“.
Tuy nhiên, không chờ hắn tới gần, Phượng Cửu đã kéo giọng hô to: “A! Phi lễ a!”
Cửa phòng trong giây lát bị đẩy ra, vài tên tu sĩ bên ngoài vươn đầu vào trong dò xét, vừa thấy tình huống trong phòng, không khỏi trừng mắt nhìn: “Ai phi lễ ai?”
Một người trong đó sau khi nhìn thoáng qua hai người trong phòng, cười hề hề tặc tặc, nhìn chằm chằm vào tu sĩ Kim Đan nói: “Hôi Lang, không thể tưởng được ngươi còn có ham mê này a!”
“Lăn!”
Sắc mặt tên tu sĩ Kim Đan đen lại, trừng mắt nhìn Phượng Cửu, phân phó: “Hai người tới đây! Cởi bỏ quần áo của tiểu tử này cho ta!”
Nghe được lời này, ánh mắt Phượng Cửu nhíu lại, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng, bên môi cũng tràn ra một nụ cười: “Cởi quần áo của ta? Ngươi thử đi lên xem.”
“Tiểu tử ngươi cho rằng ta không dám?” Hôi Lang cất bước tiến lên, duỗi tay muốn chạm tới quần áo “hắn“.
Phượng Cửu cũng không khách khí với hắn, nhìn hắn tiến lên, lập tức ra tay mượn lực của hắn và ném hắn ngã văng ra ngoài, đồng thời ngón tay vừa động, loé lên ánh sáng của ngân châm, dùng tốc độ lấy che tai không kịp đâm vào huyệt vị nơi eo bụng của hắn.
“Tê!”
Hắn thình lình bị té ngã trên đất, cơn tức của Hôi Lang cũng vùng lên, một tay vung lên đang muốn vận dụng hơi thở linh lực, lại nghe một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.
“Dừng tay!”
“Chủ tử!”
Mọi người nhìn thấy là Diêm Chủ, sôi nổi cúi đầu hành lễ.
Diêm Chủ cau mày đi đến, ánh mắt lạnh băng quét qua hai người một cái, giọng vững vàng hỏi: “Sao lại thế này?”
“Ta muốn thay quần áo nhưng hắn lại không muốn đi ra. Hắn khăng khăng phải nhìn chằm chằm xem ta, còn muốn cởi quần áo của ta!”
Lời này bị vừa nàng nói như vậy, mọi người thực sự tự nhiên là đã hiểu sai, một đám nhìn chằm chằm sắc mặt Hôi Lang đỏ lên, lộ ra biểu tình “hoá ra là như thế.”